Lần Thứ Hai Yêu Em

Lần Thứ Hai Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321411

Bình chọn: 8.00/10/141 lượt.

n taxi chạy thẳng đến bệnh viện, nhớ lại lời nhờ vả của Hạnh và
sự uy hiếp Lam, không ngờ làm thật, tay Lam run run gọi cho Hạnh, mãi
mới có người bắt máy, giọng tươi tỉnh:

- Mày còn nhớ có người chị này sao?

- Chị điên à, chỉ có mỗi chuyện con cái thôi cũng làm chuyện điên rồ đó, chị muốn cả nhà tức chết phải không?

- Tao đang nằm viện, mày còn tính người không hả?

- Cuối cùng thì chị muốn gì?

- Tao …muốn có con thế thôi.Nếu không thì mày lấy chồng đi rồi sinh cho chị đứa cháu chị nuôi cũng được.

- Hoang tưởng.

- Biết ngay mà, mày vốn dĩ có xem tao là chị đâu. Mày đã như thế, không
yêu ai, cũng không muốn lấy chồng, còn không giúp chị nữa thì mày muốn
cả nhà này tuyệt tông chứ gì. Mày đúng là con bất hiếu.

- Nhắc
đến hai chữ lấy chồng, Lam sững lại, thở hắt ra rồi nói : Được, con chứ
gì, chị cứ nằm đấy, cùng lắm là em kiếm con cho chị, nhưng nhớ cho rõ,
đây là lần cuối cùng, chị mà còn thế thì đừng chị chị em em gì nữa. Lam
quát.

- Biết ngay mày không thể không lo cho chị mà, chị yêu mày nhất.

Nghe đến câu này Lam tắt máy, đến bệnh viện xông thẳng vào phòng bệnh, nhìn
Hạnh một tay cầm táo, một tay băng ngón trỏ và cổ tay. Thật hết biết,
còn cắt hai vết. Giận tím mặt, Lam không nói thêm gì nữa, định quay về
lấy cho Hạnh ít bộ quần áo thì nghe Hạnh nói sẽ xuất viện luôn. Lam đành đi làm thủ tục xuất viện cho Hạnh trong tình trạng đầu bốc khói.

Lam vừa đi, y tá bước vào, nhìn cánh tay Hạnh, tròn mắt ngạc nhiên

- Cô vừa bị thương tiếp sao? Lúc nãy chỉ băng mỗi ngón trỏ sao giờ lại thêm cái cục băng này ở cổ tay, cô tự băng?

- Phiền chị băng lại giúp, Hạnh cười cười.

Cô y tá mở ra băng lại, mắt mở còn to hơn lúc nãy, không hiểu cái người
này muốn mình băng cái cổ tay lành lặn làm gì rồi thở dài định khuyên cô ta qua khoa thần kinh kiểm tra.

Lam làm xong thủ tục gọi xe đưa
Hạnh về, nấu cơm xong mới rởi đi. Lam không hỏi Hạnh vì sao bị thương vì cô nghĩ đó là Hạnh tự tử, đâu biết rằng vì muốn học làm người phụ nữ
gia đình, Hạnh tập nấu ăn, cắt phải tay, vết cắt hơi sâu nên phải đến
bệnh viện, nằm viện một ngày là do shock tinh thần chứ không phải do đau thể xác, và tất nhiên phụ mẫu ở nhà cũng biết điều đó.

Lam gọi
về nhà báo Hạnh ổn xong, tắm rửa rồi cầm tài liệu lên giường định đọc
thì ngủ quên mất. Và đây là đêm thứ ba, chuông điện thoại cứ đổ chuông
mãi mà không có người nhắc máy.

Kết quả là sáng hôm đó, có một
người xông thẳng vào lớp Lam, nói với giáo viên gì đó, rồi cô giáo mỉm
cười dịu dàng, gọi đích tên Lam ra có người gặp. Nhìn nụ cười nham nhở
của tên kia, Lam đành lững thững bước theo hắn.

- Muốn gì nữa?

- Muốn gặp cô, không được à? Cao giá thế.

- Hóa ra là rảnh rỗi sinh nông nỗi, xin lỗi cậu, cậu rảnh còn tôi thì
không, đừng có đi lại lượn lờ trước mắt làm phiền người khác nữa. Chuyện tôi giúp cậu tôi cũng giúp không ít người rồi, cậu không cần cảm kích
đến mức ngày nào cũng muốn gặp tôi nói cám ơn chứ? Lam nhếch mép, Lam
vốn là người hòa nhã, ăn nói cẩn thận, thế mà không hiểu sao cứ đứng
trước con người này là lại muốn đay nghiến cậu ta.

- Còn tôi là người có ơn không thể không trả, nói xem, cô muốn thế nào?

- Cậu đừng làm phiền tôi nữa là đủ trả ơn rồi, ok? Nói rồi Lam bước vào lớp.

Từ hôm đó đúng là cậu ta không đến tìm Lam nữa, chủ nhật được cả ngày, chỉ tối mới đi làm thêm, Làm dành cả ngày ngồi trong thư viện, gần đến giờ
làm mới vào hiệu sách xem ít tài liệu. Chăm chú đọc sách, tự nhiên thấy
dưới giày có cái gì đó, hình như vừa giẫm lên, nhấc giày lên thì Lam
phát hiện ra một cái thẻ sinh viên : Dương Duy Minh, đang nhìn xem cái
khuôn mặt trên thẻ sao lại thấy quen quen thì có người đã bước ngay
trước mặt Lam, lại là cậu ta. Định bước sang hướng khác thì tay bị cậu
ta kéo lại, nếu là thời phong kiến thì đảm bảo người kéo tay Lam ba lần
trong vòng một tuần, ắt hẳn Lam không thể lấy ai ngoài hắn mất.

- Đưa thẻ sinh viên cho tôi, lại nợ cô rồi. Hắn cười gian tà.

Lam đưa cho hắn rồi bước ra khỏi cửa hàng, có trời mới tin đây là tình cờ,
đi đến trạm bus Lam ngồi ở chỗ đợi. Được một lúc thì hắn lại ngồi cạnh,
đưa Lam hộp trà sữa.

- Vị chanh leo, chắc cô thích, xem như cảm ơn

Vì không muốn dây dưa thêm nên Lam nhận lấy. điện thoại vang lên âm thanh
quen thuộc, Lam bắt máy, là Hạnh, gọi để hỏi xem chuyện cần làm đã làm
đến đâu rồi. Lam thở dài, nói cần chút thời gian rồi tắt máy.

Mang tâm trạng lơ lửng bước lên xe bus, Lam đã nói sẽ giúp là phải làm được, nhưng trong số bạn bè Lam sẽ không ai giúp Lam cái chuyện điên rồ đó
cả, mọi người còn muốn lập gia đình, ai lại muốn có một đứa con như thế, dù có đảm bảo không để ai biết cũng chẳng ai muốn giúp. Việc thiện này
quá sức mọi người. Thở dài thêm lần nữa, Lam mới để ý cái người đứng bên cạnh, nãy giờ cậu ta vẫn đi theo Lam sao, nghĩ đến đây, Lam bấm đèn
xuống xe, hắn cũng xuống, cứ đi bên cạnh Lam như cá


XtGem Forum catalog