
gửi lại người đánh rơi. Cậu bạn kia không những không nói gì mà còn nhìn Lam với ánh mắt
nghi ngờ, thấy vậy Lam cũng chẳng buồn giải thích, đi thẳng về phía cổng trường.
Kết thúc một ngày bận rộn sau công việc làm thêm, Lam chìm vào giấc ngủ, cũng không để ý điện thoại đang réo từng hồi.
Sáng sớm dậy, vớ lấy điện thoại.hơn 20 cuộc gọi nhỡ của một số lạ, Lam cũng
chẳng buồn để tâm, chắc lại một chàng trai hôi sữa nào đó muốn làm quen, trẻ con bây giờ đúng là không thể quản được rồi, những việc này diễn ra nhiều đến mức nghĩ đến Lam chỉ nhếch mép nở một nụ cười.
Hôm nay Lam học 3 tiết cuối, thế nên có thể thoải mái dậy muộn và chậm chạp dọn dẹp qua mọi thứ rồi mới chờ xe đến trường. Giờ Lam đi xe bus cũng không chật chội nữa, vẫn ngồi được chỗ yêu thích, cắm tai nghe rồi ngắm nhìn
đường phố bên ngoài. Đó là sở thích của Lam.
Đến trường vẫn còn
sớm nên Lam lấy chìa khóa phòng rồi ra ban công đứng chờ đến khi mọi
người đến đông đủ, chuông reo mới vào lớp. Tan học lại khóa cửa rồi đi
trả chìa khóa phòng, trả xong chìa khóa phòng ra đến cửa thì có một bóng dáng to lớn đứng chặn ngay trước mắt, Lam đi bên nào hắn cũng lùi sang
bên đó. Rút cục không chịu được nữa, Lam ngoảnh lên nhìn, cố nhịn nhẹ
nhàng nói “ Tôi phải, cậu trái, ok”. Nói rồi Lam bước sang bên phải,
nhưng cậu ta vẫn bước chặn trước mặt Lam. Không chịu nổi nữa, Lam quát:
- Có chuyện gì? Tôi đâu có nợ nần gì cậu, chặn tôi làm gì?
- Chả phải cô bảo cô phải tôi trái sao, tôi bước đúng y như cô nói mà.
Nghĩ lại thấy cái gì đó không đúng, cậu ta đứng đối diện Lam, bên phải của
Lam chính là bên trái của cậu ta, nói vậy do Lam, nóng mặt, Lam nhếch
mép cười:
- Thế mời cậu đi trước vậy
Cậu ta bước một bước
đứng bên cạnh Lam rồi xoay người lại cùng hướng với Lam, không có ý định rời đi,Lam mặc kệ, định bụng bước thật nhanh qua cái kẻ dở người này
thì bị hắn kéo tay lại,cộc lốc một câu :
- Theo tôi.
- Có gì nói ở đây đi, mà tôi quen biết gì cậu,cậu trưa muộn đói qua hoa mắt à? Lam rút tay lại.
- Cậu là người hôm qua gặp tôi? Không nhớ ?
- Hôm qua? À,hóa ra cậu là người tôi đã nhờ,chả lẽ đến đòi công? Công
phải chứ ? Ngẫm nghĩ một lúc rồi Lam nhướng mày lên trả lời.
- Trả lại một cái ví đã bị móc trong tình trạng nguyên vẹn, tự cô không thấy kỳ lạ sao ?
- Ví cậu ?
- Không phải của tôi thì tôi đến đây để ngắm cô chắc.
- Tôi chả việc gì phải quan tâm đến việc đó,không phải ví của tôi, đã trả lại còn không cảm ơn đến đây nói này nọ,đúng làm ơn mắc oán. Nói rồi
Lam bước chân đi.
- Hay là cô chính là kẻ đã móc ví rồi giả trả
lại để làm quen? Haha, thừa nhận đi, chuyện này tôi cũng quen rồi, thừa
nhận đi rồi tôi sẽ bỏ qua cho cô lần này.
Nghe đến đây, Lam nhìn
hắn ta bằng ánh mắt khinh khỉnh rồi cứ nhắm cổng trường mà tiến. Nhưng
cái gã cao hơn Lam hẳn một cái đầu nửa cái.
Cổ kia chẳng chịu buông tha cho Lam, cứ đi theo Lam thắc mắc hết việc
này việc nọ. Trưa nắng nóng, Lam cho rằng mình không có nghĩa vụ phải
trả lời nên mặc kệ hắn ta đi theo. Hình như cuối cùng không chịu được
nữa, tên đó kéo tay Lam lại, nắm chặt cổ tay Lam khiến Lam hơi đau. Lam
chau mày
- Cậu muốn gì nữa đây?
- Nếu đúng cậu không liên quan đến tên móc túi kia thì tôi nợ cậu, cậu muốn gì tôi sẽ đền đáp.
- Không cần, cảm ơn, cậu tốt quá. Bây giờ tôi đi được chưa? Lam tiến
thẳng bến xe bus mà chạy, rõ là phiền phức cái loại người này, mặt mày
sáng sủa mà đầu óc quá rắc rối đa nghi.
Lam đi rồi để lại một người ngẩn ngơ phía sau, lẩm bẩm :” Cô ta chạy nhanh thế làm gì, mình là bệnh dịch chắc?”
Chiều Lam nghe theo lời dặn của phụ mẫu, đến thăm hỏi tình hình của chị Hạnh, Hạnh vẫn thế, hết khóc lóc nhờ Lam giúp việc có con sang uy hiếp bắt
Lam không muốn cũng phải làm. Kì kèo mãi Lam mới rời được nhà Hạnh để đi làm thêm. Mặc dù Hạnh đã có nhà nhưng Lam không muốn chuyển đến ở cùng, với lý do :” Bà chị này đời sống riêng tư quá phức tạp, Lam muốn được
tự do”
Lại một ngày nữa trôi qua, sáng hôm sau dậy Lam lại thấy
một loạt cuộc gọi nhỡ, xem lại nhật ký cuộc gọi thì đúng là số lạ hôm
qua. Hôm nay còn gửi cả tin nhắn nữa, mở tin nhắn ra đọc xong Lam ném
thẳng điện thoại vào túi :” Tôi muốn gặp cô – Chủ ví “. Một con người
quá kiêu ngạo, từ nét mặt đến cách ăn nói, không đáng để đôi co.
Sợ hắn ta sẽ đến kiếm chuyện nên Lam đến lớp chỉ ngồi trong phòng, cuối
giờ cũng về sớm hơn một chút. Ra đến cổng trường thì điện thoại reo, là
phụ thân gọi:
- Dạ, bố ạ, có chuyện gì không ạ?
- Chị mày nó đang nằm viện, cắt tay, mày đến xem thế nào, có gì báo về để bố mẹ còn biết mà lên.
- Cắt tay gì cơ ạ? Lam hoảng hốt.
- Bạn nó gọi về bảo thế, đang ở viện X, đến ngay xem nó sao rồi.
- Con biết rồi ạ, mọi người đừng lo lắng quá.
Lam nghe thấy tiếng thở dài, hình như phụ thân còn muốn nói gì đó nhưng rồi lại cúp máy.
Lam bước lê