
Minh, giữa họ,
vốn dĩ chưa bao giờ có cái gọi là tình yêu, nhưng tại sao khi gặp lại
Duy Minh tim Lam lại đập nhanh đến thế. Cố gắng để ý nghĩ đó ra khỏi
đầu, Lam gửi thư mail trả lời. “ Tình yêu không phải là tất cả, điều
quan trọng là cần phải biết mình thật sự cần ai và muốn ai ở cạnh mình,
giữa cái tốt nhất và cái hợp nhất, nếu được lựa chọn tôi sẽ chọn cái hợp nhất. Nhắm mắt và nghĩ đến tương lai, trong một ngôi nhà, người đàn ông xuất hiện đầu tiên trong ngôi nhà đó với nụ cười ấm áp chính là người
bạn cần “
Gửi xong mail, tự nhiên lúc viết đến đoạn người đàn ông trong ngôi nhà, Lam đã nghĩ đến một người, là người duy nhất suốt hơn
hai mươi năm cuộc đời có thể khiến Lam xao động.
Bên cạnh vang lên tiếng lộc cộc, Lam nhìn sang thì thấy Mạnh Lâm đang gõ gõ mặt bàn:
- Có người cần gặp em, đang đợi dưới cổng tòa soạn. Mạnh Lâm nói.
- Ai vậy sếp?
- Em xuống đi, một người bạn.
Lúc lam xuống đến cổng thì nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, tiến lại gần thì Duy Minh bước ra.
- Chúng ta đi đâu nói chuyện một lát, tôi có chuyện muốn nói với em.
Định mở miệng từ chối nhưng nhìn ánh mắt Duy Minh, cuối cùng Lam cũng theo Duy Minh vào một quán cà phê gần đó.
- Em và con, khỏe chứ?
- Tôi và con tôi đương nhiên khỏe, Lam lạnh lùng trả lời.
- Lam, tôi chỉ muốn em biết, tôi thật sự quan tâm đến mẹ con em.
- Tôi biết, quan tâm đến trách nhiệm của đàn ông.
- Đó chỉ là một phần. Thật ra tôi… Đến đây, Duy Minh ngập ngừng không nói nữa.
- Thật ra làm sao?
- Lam, có thể trước đây tôi đã bỏ lỡ quá nhiều việc chưa làm, có quá
nhiều điều chưa kịp nói thì em đã đi. Nhưng bây giờ tôi không muốn nhắc
lại nữa, chuyện quá khứ cứ cho nó qua đi. Tôi chỉ muốn em cho tôi một cơ hội, quay về điểm xuất phát. Chúng ta làm lại nhé, ít nhất là vì Duy
Nguyên.
Nghe đến đây, lòng Lam sôi lên từng đợt. Chuyện quá khứ
không nhắc lại sao? Bất chợt nghĩ đến mail của độc giả kia, ít ra người
con trai trong câu chuyện đó cũng muốn nối lại, không muốn quên đi những chuyện tốt đẹp trong quá khứ. Còn người đang ngồi trước mặt Lam bây
giờ, muốn rũ bỏ, muốn làm lại, và hơn nữa lại vì lý do Lam ghét nhất, vì Duy Nguyên, đứa con của họ.
- Tôi nghĩ là không cần đâu, quá khứ đúng là chẳng có gì để nhắc đến, tương lai lại càng không. Với lại đã
bắt đầu bao giờ đâu mà làm lại. Hình như giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm rồi. Lam nhìn thẳng vào Duy Minh nở một nụ cười.
- Em đừng
như thế được không? Đừng đẩy tôi ra xa em và con nữa. Tôi không tin là
em không cảm nhận được tình cảm của tôi, trước đây cũng vậy, bây giờ
cũng vậy. Tôi..thật sự đã rất thích em, rất yêu em, năm năm qua tôi đã
rất hối hận vì để em đi khi chưa kịp nói những lời này.
Ánh mắt
Lam mờ đi, nhìn vô hướng bên ngoài, tim đau nhói. Lam biết rằng, kể cả
năm năm trước Duy Minh có nói những lời này, Lam vẫn đi, bây giờ Lam đã
hiểu, vì Lam chưa bao giờ tự tin trước người con trai này, thế nên mới
lo sợ quá nhiều điều. Lo rằng hạnh phúc không thể nắm rõ trong lòng bàn
tay sớm muộn gì cũng bay mất. Đột nhiên Lam muốn thoát khỏi khung cảnh
này, nơi đây khiến Lam ngột ngạt, đứng dậy Lam rời đi không nói lời nào. Duy Minh đuổi theo kéo tay Lam thì bị Lam gạt ra, sau đó chỉ lặng lẽ đi sau Lam cho đến khi Lam về tòa soạn. Bước vào phòng vệ sinh, nước mắt
Lam rơi nối tiếp rồi nối tiếp từng giọt, khuôn mặt ửng hồng, khóe mắt
cay cay. Lam khóc, lần thứ hai Lam khóc vì cùng một người.
Biết
Duy Minh chắc chắn đợi mình cho nên đến lúc mọi người đã về hết Lam vẫn
chần chừ ở lại, nói là còn có việc chưa giải quyết xong, cứ thế ngồi
trong văn phòng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, suy nghĩ mông lung.
Cho đến lúc đèn trong tòa nhà tắt hết Lam mới nhận ra rằng mình đã ngồi ở văn phòng quá lâu, cầm túi xách lên, mò mẫm bước ra ngoài, đi theo
hướng ánh trăng mờ mờ, nếu không nhanh thì e rằng bác bảo vệ sẽ khóa
cổng mất. Cứ đi như thế nhưng tâm trí Lam chưa hoàn toàn ổn định, một
bàn tay siết chặt lấy cổ tay Lam khiến Lam hốt hoảng.
Nhưng cái
bàn tay quen thuộc này Lam làm sao có thể không nhận ra được chứ, Duy
Minh vẫn cố chấp như thế, nếu không nhận được câu trả lời đúng ý muốn sẽ không chịu từ bỏ.
- Buông…
Chưa kịp nói hết câu Lam đã bị Duy Minh đẩy vào tường, tóm lấy cả bàn tay còn lại.
- Không, cho dù em có ghét bỏ có căm hận tôi thì lần này tôi cũng không
buông. Tôi đã muốn nắm tay em thật chặt, vậy mà biết bao lần em nỡ vô
tình gạt tay tôi ra. Bây giờ đừng hòng có thêm lần nào nữa. Hãy để tôi
chăm sóc cho mẹ con em.
Hơi thở Duy Minh áp sát vào mặt khiến Lam khó thở, người đã sẵn mệt mỏi khiến Lam không muốn đôi co thêm nữa,
không thể dùng sức thoát ra, Lam đành hạ giọng :
- Tôi mệt, để sau nói đi, bây giờ cậu có nói gì tôi cũng không có tâm trí mà thu nạp vào đầu được đâu.
Trong bóng tối, không nhìn rõ mặt nhau nhưng Lam có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Duy Minh