Old school Swatch Watches
Không Thể Xem Thường Ngưu Tiểu Hi

Không Thể Xem Thường Ngưu Tiểu Hi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324574

Bình chọn: 10.00/10/457 lượt.

ợ cả ngăn cản ông chồng trốn theo tiểu tình nhân.

Lạc Nguyên nhìn điệu bộ cô như thế không nhịn được mỉm cười, giơ tay cốc vào trán cô

“Làm gì vậy, anh có việc quan trọng cần hỏi ba Hạ Lan, anh đi một chút rồi về.”

“Không cho đi”. Tiểu Hi hất mặt, môi mím lại ra vẻ cương quyết đáp lại.

“Ngoan, anh có việc cần gặp ba Hạ Lan, em ở lại chơi với mọi người, anh đi chút anh về”. Nhìn cô lúc này trông thật đáng yêu, khiến người ta không khỏi muốn yêu chiều.

“Lạc Nguyên đi bàn công việc, Tiểu Hi muốn làm vợ Tổng giám đốc thì phải hiểu chuyện chứ, ngoan nào” Hạ Lan dùng giọng điệu mềm mỏng nói xen vào.

Gì chứ, tưởng cô là con nít hay sao mà nói thế, quá đáng mà, ý cô ta nói cô hông hiểu chuyện chứ gì đáng ghét.

Tiểu Hi liếc qua Hạ Lan bắt gặp ánh khinh bỉ của cô ta, tuy chỉ thoáng hiện lên nhưng làm sao qua mắt được Tiểu Hi. Tự nhủ bản thân không thể ngăn cản Lạc Nguyên nên khí thế lúc nãy tự nhiên biến đâu mất tiêu, cô thức thời lùi lại, lấy tay xoa xoa cái trán vẻ mặt tội nghiệp, khịt khịt mũi, “Anh cốc trán em.”

Lạc Nguyên không nhịn được mỉm cười kéo cô lại, lấy tay xoa xoa trán cho cô một lúc mới bỏ đi.

Tiểu Hi pk với Hạ Lan tuy thua không giữ được người nhưng được người nào đó đối xử ôn nhu thân thiết như thế không khỏi cảm thấy hài lòng mát dạ, cụp đuôi về chỗ ngồi.

Còn bọn người nào đó đang nhảy nhót nhìn thấy màn đó của Tiểu Hi không khỏi nổi da gà.

Người nào đó thất thiểu đi về chỗ ngồi suy nghĩ, lại thấy không cam lòng “Tại sao Lạc Nguyên nhà cô dễ dàng đi theo Hạ Lan như vậy, có chuyện thì có chuyện, cần gì nhất thiết phải là hôm nay đi chứ. Rõ ràng đi đi chơi cùng bọn này mà lại bảo có công việc. Đáng ghét mà.”

“Mà cái bà Hạ Lan kia nữa, tự nhiên lại kéo Lạc Nguyên của người ta đi. Tức thật”.

“Rầm…”

Tiếng ai đó tức giận đập bàn

“Mộ Phàm, mau gọi một chai rượu mạnh hai chúng ta thi nhau uống. Anh nhất định không thắng nổi em.”

“Rầm…”

Là Mộ Phàm đập bàn

“Em nghĩ em có thể thắng anh sao? Nằm mơ đi. Anh 16 tuổi đã biết thế nào là rượu, em lại dám thi với anh à.”

Tiểu Hi nhướng mày “Vậy mới hay. Nhất định phải là rượu ngoại mới được nha, nếu không chị đây không thèm uống”

Mộ Phàm nhanh chóng gọi phục vụ mang rượu vào.

Mộ Phong tiến lên ngăn cản, anh sợ nếu không ngăn cản, khi Lạc Nguyên quay lại sẽ chẳng nhận ra bọn họ nữa.

Nhưng dưới sự cương quyết của những người nào đó anh làm sao cản nổi. Đã không cản được thì đành đứng ngòai nhìn thôi, nếu anh cũng nhảy vào e rằng hậu quả khó lường.

Tiểu Hi nhấp một ngụm Cognac(1) 50 năm tuổi cho vào miệng chép chép. Cô chả biết thế nào là rượu ngon, thế nào là rượu mạnh, chỉ biết lúc nãy Mộ Phàm bảo đây là loại mạnh nhất bar này, số lượng có hạn thôi.

Những người nào đó cứ anh một ly tôi một ly đến nỗi Lạc Nguyên chưa kịp quay lại Tiểu Hi đã anh dũng gục xuống bàn.

Mộ Phàm sau khi cười ha ha vô gáy Tiểu Hi ( vì cô gục mặt xuống bàn anh làm sao cười vô mặt được ) cũng anh dũng té chỏng gọng xuống ghế.

Kết thúc màn ăn chơi nhậu nhẹt ở bar N là hai kẻ say quên trời quên đất bị khiêng về nhà.

Sáng hôm sau, Tiểu Hi ôm đầu tỉnh dậy, uống nhiều quá nên bây giờ đầu đau như búa bổ. Cô lòm còm bò dậy, lê thân vô toilet đánh răng rửa mặt. Nhìn lại tay, cô thấy mình đang đeo một chiếc vòng tròn có mặt hình bông mai rất đẹp. Cô lục lọi trí nhớ vẫn không nhớ ra ở đâu lại có chiếc vòng thế này.

Cô nhớ hôm qua sau khi uống xong trong lúc mơ mơ màng màng bị bọn họ khiêng về nhà vẫn chưa có cái vòng này mà. Thật là quái lạ, phải xuống hỏi mọi người mới được.

Tiểu Hi đi xuống phòng khách “May quá mọi người vẫn chưa đi làm.”

Cô giơ tay đeo vòng lên “Mọi người biết cái này ở đâu ra hông?”

Lạc Nguyên gãi đầu cười khổ “Là của anh mua tặng em. Ngại quá, sợ em không nhận nên hôm qua trong lúc em ngủ anh đã đeo vào.”

Tiểu Hi hí hửng sà vào ngồi cạnh anh “Thiệt là, cái vòng đẹp thế này anh đưa em trực tiếp là được rồi. Anh khéo thật nha em đeo rất hợp.” Nói xong Tiểu Hi đung đưa tay mình trước mặt bọn Hiểu Linh, Hiểu Hương.

“Nguyên ca, anh thiên vị nha mua cho Hi Hi không mua cho em, em cũng muốn.” Lạc Trâm giãy nảy.

Hiểu Hương chụp lấy cánh tay của Tiểu Hi mở chốt cái vòng ý muốn đeo thử. Nhưng cô cố sao cũng không mở được.

“Nguyên ca, thì ra đây là lý do anh lén đeo cho Tiểu Hi.”

Nói xong cô quay sang Tiểu Hi “Cậu chết chắc rồi, cái vòng này tháo không ra, xem cả đời này cậu chạy đi đâu.”

Tiểu Hi không tin cô cố gắng tháo ra nhưng không được.

Lạc Nguyên khụ khụ vài tiếng, đỏ mặt nói “Không tháo được, khi đặt vòng tay này anh đã yêu cầu họ chế tác loại khóa đặc biệt một khi đã khóa không thể tháo ra, muốn tháo ra chỉ có cách cắt bỏ chiếc vòng.” Khi đặt làm chiếc vòng anh đã yêu cầu họ phải làm chiếc vòng sao cho khi ấn vào là không thể rút ra vì vậy họ đã dựa