
ậy, khi nãy Mộ Phong cho cô biết mỗi năm lợi nhuận của bọn họ thu được không chỉ đứng hàng trăm tỷ đâu nha. Tiểu Hi hí hửng chạy về phòng Tổng Giám đốc, đóng cửa quỳ xuống lẩm bẩm “Thượng đế a, con biết con là người tốt nên người mới đối tốt với con như vậy. Cám ơn người” ( Thượng đế : nếu ta nói mà con nghe được ta thề ta đảm bảo ta xin nói với con rằng con không tốt đến thế đâu, hihi: cô có cần đến cầu nguyện cũng tự sướng như vậy không hả? )
Lạc Nguyên vẫn chưa về, ở một mình trong căn phòng rộng lớn này thiệt là chán. Nếu bây giờ, quay lại phòng Mộ Phong thì ngại quá, cô đã làm phiền anh suốt buổi trưa rồi. Còn ngồi ngáp ruồi ở đây thì chán chết. Cô quyết định vác mặt đi phá Mộ Phàm dù sao cô cũng có chuyện muốn hỏi anh.
( 1 ) : Máy thí nghiệm dùng kiểm tra chất lượng sợi thành phẩm và bán thành phẩm. Giá khỏang vài tỷ một máy, nhưng chính xác là bao nhiêu tỷ thì ta không nhớ.
( 2 ) : Sợi 100% polyester ( sợi nhân tạo từ hóa dầu mà ra còn gọi là sợi PE ) Thường vải được làm từ chất liệu này sẽ không bị nhăn, ít đổ lông, độ bền cao, khó thấm nước.
( 3 ) : Sợi 100% cotton ( sợi tự nhiên lấy từ cây bông vải). Vải từ nguyên liệu này dễ bị nhăn, thấm hút nước tốt, nhưng độ bền kém hơn một chút.
( 4 ) : Sợi pha giữa PE và CT theo tỉ lệ quy định để cho ra loại sợi kết hợp các yếu tố có lợi như ít bị nhăn, ít đổ lông, thấm nước tốt, độ bền tốt hơn.
Hạ Lan bước vào phòng, vẫy tay với mọi người rồi nhẹ nhàng đi đến ngồi cạnh Lạc Nguyên. “Lúc nãy nhìn thấy mọi người nhưng em bận tiếp khách với ba không qua chào được. Mọi người ăn mừng chuyện gì vậy?”
Lạc Nguyên cười cười, “Chú Hạ cũng vào đây à? Lâu quá không gặp, anh cũng phải qua chào chú Hạ mới được.”
Anh quay sang nhìn Tiểu Hi đang ôm micro hát, “Lâu lâu cho mấy cô bé nhà anh đi chơi mà, em nhìn xem cả bọn hát hò rất thích chí.”
“Anh cũng cưng chiều Tiểu Hi quá, cho cô bé vô cả đây chơi. Không sợ mất à?”
“Anh cũng đi cùng, sợ gì, mà tâm tư cô bé rất dễ nắm bắt anh hoàn toàn có thể hiểu rõ mọi suy nghĩ của cô ấy. Với một người không hề che đậy suy nghĩ của bản thân, suy nghĩ đơn thuần, không hề có tham vọng lớn, khi ở gần em sẽ thấy rất thoải mái không có một bất kỳ áp lực nào. Đôi khi anh nghĩ được ở bên cô bé thật sự là diễm phúc của anh.” Anh vừa nói vừa dịu dàng nhìn Tiểu Hi.
Hạ Lan tối mắt, cô hừ lạnh, xem ra anh ta đã thật sự thích Tiểu Hi. Cô không khỏi buồn bực. Tại sao? Nhìn sơ qua thôi cũng thấy cô hơn hẳn con bé, cô đã ở bên cạnh anh bao lâu nay nhưng Lạc Nguyên ngu ngốc vẫn không chọn cô. Đã có lúc cô nghĩ là mình nắm bắt được anh nhưng không phải, anh lại nhanh chóng rời xa cô. Còn nhớ hơn một năm trước cô đã nghĩ mình có thể chạm đến anh nhưng tự nhiên anh lại cư xử lạnh lùng xa cách với cô mà cô không thể hiểu nổi nguyên nhân là vì đâu.
Cô đã yêu anh ngay lần đầu tiên theo Phương Khả Vy về nhà họ Mộ, vậy mà anh vẫn luôn vô tình, từ trước đến giờ anh vẫn luôn giữ khoảng cách với cô là vì sao? Cô không cam tâm, suốt thời gian qua cô đã bỏ ra bao nhiêu thời gian, tâm sức cho anh, vậy mà anh vẫn làm như không biết.
Tâm trạng Hạ Lan xuống thấp nhưng cô nhanh chóng che dấu, cũng ra vẻ bình thường cười nhẹ nhàng với anh.
“Đúng vậy ai cũng muốn sở hữu một người yêu như thế, tính cách Tiểu Hi đáng yêu trong sáng như thế đương nhiên sẽ thu hút người khác thôi.”
“Anh nha, em theo anh lâu như thế cũng chưa từng được khen, thật là ganh tỵ với Tiểu Hi nhà anh.” Cô như đùa như thật nói, cúi đầu nhìn đồng hồ trên điện thoại, như nhớ ra chuyện gì nói với anh.
“Hay anh qua chơi với ba em một lúc, ông mới đi khảo sát nguồn nguyên liệu bông cotton bên Nam Phi đấy.”
Gần đây nguồn nguyên liệu bông tự nhiên khan hiếm mà chất lượng không tốt, mọi người đang tìm kiếm đầu vào cho mình, Lạc Nguyên đương nhiên cũng đang rất lo lắng cho vấn đề này.
“Ừ! Anh cũng có chuyện hỏi chú Hạ. Chúng ta đi thôi.”
Tiểu Hi vừa hát vừa len lén liếc nhìn Lạc Nguyên và Hạ Lan. Hôm nay, Hạ Lan ăn mặc thật đẹp, Hạ Lan ngày thường cao sang đứng đắn với trang phục công sở, còn giờ là Hạ Lan quyến rũ, gợi cảm với chiếc váy ngắn liền thân ôm sát người lộ ra những đường cong mê người.
Tiểu Hi tủi thân, nếu đem cô so với Hạ Lan khỏi nói cũng biết Hạ Lan hơn cô toàn diện.
Đang trong lúc tủi thân như thế cô lại thấy Lạc Nguyên đứng dậy định cùng Hạ Lan đi đâu. Không được, nhất định không được, hiếm hoi lắm mới có cơ hội cùng Lạc Nguyên sao cô dễ dàng cho Hạ Lan cướp anh đi. Cô phải giữ Lạc Nguyên lại, ở đây là chỗ vui chơi không phải trong công ty không có việc gì mình phải ngại mà không dám lôi kéo Lạc nguyên. Không biết có phải nhờ uống bia nãy giờ hay không, mà Tiểu Hi lại có can đảm ghê ghớm, nhanh chóng nhảy ra cửa dang tay cản hai người lại, khuôn mặt ửng đỏ vì uống bia, ngẩng lên nhìn hai người.
“Lạc Nguyên! Anh đi đâu?”
Khí thế ngút trời, vẻ mặt giận dữ, ánh mắt sắc bén liếc về Hạ Lan còn hơn v