Old school Easter eggs.
Không Phải Là Cổ Tích

Không Phải Là Cổ Tích

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324725

Bình chọn: 8.5.00/10/472 lượt.

gang tàng
mà bỏ cuộc thôi. Thế là tôi khựng người lại rồi quay đầu bước đi. Rất
bình thản, rất nhẹ nhàng, rất từ tốn mặc dù trong lòng bão tố nỗi cơn.

- Thục Nguyên!!!!!

Tên tóc vàng vội vã nắm tay tôi kéo lại. Có lẽ anh ta quá tự tin khi
nghĩ rằng nếu làm như thế trước mặt tôi thì tôi sẽ nổi khùng và lên máu
ghen tuông. Có khi cũng vì anh ta muốn cho tôi nếm cảm giác tức giận mà
lúc trước anh ta phải chịu khi nhìn thấy tôi ôm chú Bảy. Nhưng anh ta đã đánh giá nhầm “địch thủ” rồi. Tôi thuộc dạng người càng nổi điên càng
tỉnh táo. Khi cảm xúc bị dồn nén đến cực độ thì tôi càng thể hiện sự
bình thản và nhẹ nhàng.

Tôi đã nghĩ rằng lúc anh ta cầm tay mình kéo lại thì tôi sẽ quay sang
tát cho anh ta một phát thật đau cho bõ tức. Nhưng bây giờ tôi thấy
không cần thiết phải làm như thế! Vì nói cho cùng tôi cũng chẳng là gì
của Phước Nguyên. Hành động như vậy thì quả thật không hợp lý chút nào.
Tôi cũng có niềm kiêu hãnh của riêng mình. Và tôi không cho phép bản
thân làm mất đi niềm kiêu hãnh đó.

Và thế là tôi nhẹ nhàng ( nhưng đầy dứt khoát) bỏ tay anh ta ra và đi
thẳng. Không quay đầu nhìn lại. Không chần chừ bước chân. Phải bình
thản...phải bình thản...

Phước Nguyên không đuổi theo tôi. Vì hình như đã bị mấy ông làm chương
trình giữ lại để tiếp tục công việc chuẩn bị cho màn biểu diễn sắp bắt
đầu. Ra đến tiền sảnh nhà văn hóa thì tôi bắt đầu khóc. Cũng chẳng hiểu
vì sao nữa. Từ khi quen anh ta hình như cảm xúc tôi luôn thay đổi theo
những hướng kì lạ, nó luôn bị kéo căng đến đỉnh điểm và bắt tôi phải
chịu đựng mặc dù đôi khi sự việc xảy ra không phải phức tạp hay rắc rối
cho lắm. Như chuyện hồi nãy chẳng hạn, thực ra việc anh ta ân cần với
một nữ đồng nghiệp cũng đâu phải là quá đáng, cũng đâu đến mức khiến tôi phải phát điên như vậy. Nhưng cảm xúc của tôi lại đi theo chiều hướng
như thể anh ta đã phạm một lỗi gì đó ghê gớm lắm. May mắn là tôi chưa
làm điều gì cả. Hức...

Mặc dù tôi rất muốn về nhưng tôi lại không về được. Thứ nhất là không có xe. Thứ 2 là không có tiền để đi taxi. Đi bộ thì chắc có lẽ về thấu nhà thì tôi sẽ phải bế quan tỏa cảng một tuần vì không đi lại được. Từ đây
về nhà tôi phải hơn 10 cây số là ít. Đứng ngơ ngẩn một hồi tôi cũng đành vào khán phòng để xem ca nhạc. Bây giờ chỉ còn biết đợi nhóc Phước Nghi để nó đưa tôi về mà thôi. Haiz. Thật chẳng có cái dại nào bằng cái dại
nào.

Mới bước vào trong tôi đã nghe tiếng nhạc xập xình. Nhìn lên thì hóa ra
là một màn nhảy hiphop của nhóm nhảy gì gì đó rất nổi tiếng ( trí nhớ
tôi vốn không được tốt, nhớ được cái tên thì quên hình, nhớ được hình
thì quên tên). Vì vào sau nên tôi chỉ có thể ngồi ở hàng ghế sau cùng.
Hix...

Sau tiết mục nhảy thì đến tiết mục của cái cô ca sỹ vừa rồi khoác tay
Phước Nguyên. Và tôi lại thấy bực mình. Hết sức bực mình. Vì thế nên cho dù cô ấy có hát hay thật thì tôi vẫn nghe như tiếng...mèo kêu mà thôi.
Khi cục tức đang ngày càng lớn dần thì bỗng dưng người tôi lại tê liệt
cả đi. Mọi thứ âm thanh dần dần tắt ngúm và trong đầu tôi lại hiện lên
hình ảnh tên tóc vàng. Tôi thấy anh ta bước ra sân khấu, đang vẫy tay
mỉm cười chào khán giả thì từ hàng ghế phía dưới bay lên một...cục gạch. Và như mọi lần, cứ đến hồi gay cấn là tôi lại trở về trạng thái bình
thường. Nhìn lên thì cô ca sĩ đã hát gần hết bài, nếu tôi đoán không
nhầm thì sau tiết mục này sẽ đến phần trình diễn của Phước Nguyên. Chần
chừ một vài giây, tôi đứng bật dậy và chạy đi tìm tên tóc vàng. Bị một
cục gạch cỡ bự như thế ném vào người thì chắc là không nhẹ đâu. Không
hiểu sao tên tóc vàng này cứ hay bị người khác đánh lén vậy nhỉ??? Mà
cũng đúng thôi. Ai bảo anh ta đối xử tàn nhẫn với tôi làm gì? ( nói thế
thôi chứ trong lòng tôi bây giờ nóng còn hơn bếp lửa +_+)

Lúc tôi chạy tới phía cánh gà thì cũng là lúc người dẫn chương trình
giới thiệu tiết mục của Phước Nguyên. Anh ta đang chỉnh sửa lại áo quần
vào chuẩn bị bước ra sân khấu. Tôi cố gắng chạy thật nhanh mong sao có
thể níu kịp anh ta lại.

Nhưng hình như là không kịp...

- Phước Nguyên! Dừng lại!!!

Lúc này đây, tôi không còn có thể
cảm giác được điều gì đang diễn ra nữa. Chỉ thấy đau và mệt mỏi. Tôi
muốn nhắm mắt lại và ngủ một giấc thật dài...Mặc cho những tiếng la hét
xung quanh dần dần chìm vào im lặng...

...............................................

Khi tôi nhìn thấy được ánh sáng thì cũng là lúc tôi cảm nhận rằng hình
như mình đã không còn trên cõi đời nãy này nữa. Nhưng vì sao lại thế này nhỉ??? Chỉ bị một cục gạch ném trúng đầu mà cũng có thể thành ra như
thế này ư??? Không phải chứ!!! Ak ak........

Nguyên nhân giải thích cho suy đoán ở trên của tôi là không gian toàn
mây và khói xung quanh mình. Mọi thứ đều là màu trắng, lạnh buốt và mờ
ảo. Tôi nhìn lại bản thân và thấy người mình bây giờ chẳng khác nào con
ma mỹ nhân kia, trong suốt và bay...lơ lửng!

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi bỗng nhíu mày lại khi thấy một
vầng hào quang sáng chói hiện ra tr