
n đối với họ. Mọi người ai cũng đau lòng, nhưng đau lòng hơn cả là Linh Lan. Linh Lan còn quá nhỏ để mất cùng lúc cả ba lẫn mẹ. Từ nhỏ cô đã chẳng được sống trong tình yêu thương của cha mẹ như bao đứa trẻ khác, bây giờ lại gặp phải chuyện này, tội nghiệp cho Linh Lan. Trong lúc mọi người còn đang đau lòng vì sự mất mát quá lớn này, bác Diệp đề ra ý kiến: “Nếu được, tôi xin được nhận trách nhiệm chăm sóc Linh Lan như đứa con ruột thịt của mình. Chuyện đau lòng như thế này, đừng để cô bé biết thì hơn. Nó còn quá nhỏ để chịu được nỗi đau này.”
Mọi người ai cũng trầm ngâm, mắt ngắn lệ suy ngẫm. Mona bặm môi, tay nắm chặt, lòng oán trách: “Thế còn mình thì sao? Tại sao ai cũng quan tâm đến Linh Lan hết vậy?”
Mona quệt nước mắt, ánh mắt phẫn nộ, nội tâm rạo rực. Tại Linh Lan, tại Linh Lan nên ba cô mới gặp tai nạn. Tại Linh Lan nên mọi người mới bỏ mắt cô, chỉ quan tâm đến mỗi Linh Lan. Tại Linh Lan… Linh Lan là ai? Tại sao ai cũng quan tâm cô ta? Ngay khi Mona vượt trội hơn Linh Lan rất nhiều?
Hôm diễn ra đám tang, Linh Lan không có mặt. Tối hôm trước, bà về nhà mang rất nhiều quà bánh cho cô, dặn rằng: “Mai bà có việc nên không thể ở nhà được. Linh Lan ngoan, tự chăm sóc bản thân, có gì cứ qua nhờ bác Liên nhé.”
Nói rồi, bà ôm Linh Lan vào lòng, cố kiềm nước mắt. Linh Lan vỗ lên hai vai bà, nghiêm mặt: “Bà ngoại yên tâm! Linh Lan rất giỏi, cháu sẽ tự chăm sóc cho bản thân mình. Khi về bà mua quà cho cháu nhé, Mua cho cháu một cái áo mới để khi nào ba mẹ về, cháu sẽ mặc nó khoe. Hi hi...”
Bà ngoại Linh Lan ôm chặt cháu mình vào lòng khóc nghẹn ngào. Linh Lan vỗ vỗ lưng bà, cười thầm nghĩ bà lo xa quá rồi!
Ngày mà gia đình Linh Lan đau buồn nhất, cô nhóc nhỏ lại chẳng hề biết gì, miệng cười, hát ngân nga, ngoan ngoãn quanh quẩn quanh vườn nhà như con mèo đợi chủ.
Ngày hôm sau bà về, quả nhiên là có mua cho Linh Lan một cái áo mới thật đẹp. Bà ướm thử nó lên người Linh Lan, tấm tắt khen: “Đẹp, tuần nữa là hết hè rồi, chủ nhật bà dẫn cháu đi chơi.”
“Thế ba mẹ cháu có đi cùng không ạ?”
Cô nhóc ngây thơ hỏi, bà cụp mắt xuống, rồi nhìn cô cười hiền từ: “Dĩ nhiên là có rồi!”
Linh Lan hạnh phúc ôm chiếc áo chạy nhảy khắp nhà, nhìn cô nhóc hạnh phúc thế, lòng bà quặn thắt lại.
“Ôi, Linh Lan , cháu tôi...”
Chủ nhật tuần sau, một ngày bóng râm. Một ngày bắt đầu của tất cả.
“Yêu bà nhất, ha ha ha!” Linh Lan đưa tay ra đứa gió qua ô cửa sổ ô tô. Cô nhóc hí hửng ngắm những dãy núi lần lượt bị bỏ lại phía sau, ôm bụng cười khoái chí khi gió mạnh liên tiếp phả lên mặt.
“Linh Lan, đừng nghịch nữa!!”
“Ha ha ha ha”. Linh Lan vẫn cứ tiếp tục đùa, giọng cười trong trẻo ấy khiến bà cũng yên lòng một phần nào.
Linh Lan thiếp đi một lúc, bà nhìn nét mặt hồn nhiên của cô bé mà thấy đau lòng biết bao. Xe chạy được một đoạn nữa thì đến một vùng ngoại ô khá vắng người, dọc đường là những cây hoa hoa phượng nở đỏ rực. Xe dừng lại tại một căn biệt thự lớn, có vẻ gì đó cổ kính. Bà khẽ lay Linh Lan dậy. Cô nhóc dụi dụi mắt nhìn bà rồi liếc mắt ra bên ngoài. Cơn ngái ngủ lập tức biến mất, cô nhóc nhảy xuống xe, chạy ùa ra ngoài. Một cơn gió thoảng qua, mấy cánh hoa phượng trên cây lần lượt rơi xuống. Linh Lan thích thú xoay vòng, dang rộng hai tay đón lấy những cánh hoa. Bà ngoại của Linh Lan bước lại, cốc cho cô nhóc một cái: “Đi thôi!”
“Vâng ạ...” Linh Lan vừa ấm ức vừa xấu hổ nguệch miệng nói.
Để giày lên kệ, Linh Lan lấy đôi dép đi trong nhà để sẵn ở đó mang vào rồi lon ton đi theo bà. Bà dẫn Linh Lan đi đến đến đại sảnh, cô nhóc há hốc kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Một cái đèn chùm pha lê to đùng, rực rỡ. Bốn bên có mấy cái đèn pha lê tím nhỏ, có hai dãy cầu thang vòng đối nhau dẫn lên phía tầng trên của đại sảnh. Linh Lan hớn hở định chạy đến nhưng cô vừa kịp nhận ra, đại sảnh... rất đông người. Nhìn họ rất quý phái và sang trọng nhưng cô lại chẳng biết ai. Đảo mắt vòng quanh, cô thấy Mona đang khép nép đứng bên dì Anna. Linh Lan định chạy đến chỗ Mona, đột nhiên cô quay phắt nhìn về sau. Cô cảm nhận được hình như có ai nhìn cô từ nãy giờ. Linh Lan chạm mắt ngay với một cậu nhóc trạc tuổi cô đứng ở đầu cầu thang. Cậu ta có cái nhìn sắc bén, lạnh lùng, nhìn chăm chăm vào cô, không hề xấu hổ khi bị cô nhìn lại. Linh Lan cảm thấy xấu hổ, cô lè lưỡi làm mặt xấu với cậu ta. Một người đàn ông trung niên vỗ đầu cậu nhóc một cái, chỉ về hướng cô nói: “Thiên Ân, đó là Linh Lan, con gái bác.”
Linh Lan nghe thế, trong lòng vỡ òa. Cuối cùng cô cũng được gặp ba rồi. Linh Lan cười thật tươi, chạy ùa lại ôm lấy cổ ba mình, hạnh phúc.
“BA!!!”
Bà của Linh Lan cùng mọi người trong đại sảnh đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt của họ có gì đó vừa vui vừa buồn, cảm thấy nhói nhói trong lòng. Riêng Linh Lan, cô vẫn chẳng hề biết gì, đắm chìm trong vui sướng.
Nhưng Linh Lan cảm thấy, có chút gì đó không đúng, không phải hơi ấm của ba. A! Có thể là lâu rồi không gặp ba