Insane
Khi Ta Là Kẻ Ngốc

Khi Ta Là Kẻ Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323693

Bình chọn: 8.5.00/10/369 lượt.

ong, thầy giám thị
mở cửa bước vào, theo sau thầy là Ngọc Thi với đôi mắt ươn ướt, đỏ ngầu, chiếc
mũi đỏ như con tuần lộc mũi đỏ. Tôi đứng dậy, cúi đầu chào lễ phép. Thầy giám
thị liếc mắt nhìn tôi rồi đi thẳng tới bàn làm việc, ngồi xuống. Tôi bước lại,
đứng trước bàn làm việc của thầy, hai bàn tay không yên được, xoắn xoắn vào tà
váy.

“Ngọc Thi, em nói trước đi.”

Người Ngọc Thi run lên, mấy giọt nước mắt lăn dài trên gò
má. Cô ta bắt đầu khóc, khẽ quệt giọt nước mắt trên gò má, cô ta nói: “Khi em vừa
bước vào phòng vệ sinh thì em thấy Thảo Nghi ngã dưới sàn, bọn em liền chạy lại
hỏi xem bạn ấy có sao không, ngay lúc ấy thì bạn Linh Lan bước vào, tưởng rằng
Thảo Nghi bị như thế là do tụi em làm nên... nên bạn ấy... hức hức...”

Cô ta nói đứt quãng, tiếng khóc một lớn hơn. Ôi, nghe cảm động
chưa kìa, cảm động tới nỗi tôi muốn rớt nước mắt luôn!

Cái quái gì thế này? Cô ta định làm diễn viên hay sao? Tôi
nghe mà chẳng lọt chữ nào, trợn mắt há mồm nhìn cô ta.

“Thầy... thầy... em...” Tôi quay sang thầy giám thị cố gắng
giải thích. Nhưng thầy ấy chỉ lắc đầu, nói:

“Trò Linh Lan, nhà trường có quy định là nghiêm cấm đánh
nhau. Lần này lại là do trò chủ động đánh bạn. Mạnh mẽ chỉ là vật ngoài thân,
ngoài cái mạnh mẽ ra chúng ta cần phải nghĩ trước nghĩ sau nữa chứ.”

“Thầy ơi, nhưng mà em...”

Tôi bất lực, cố gắng giải thích nhưng Ngọc Thi lại xen vào
giữa lời tôi: “Không sao đâu, thầy ơi. Cũng tại bọn em không chịu giải thích rõ
ràng cho Linh Lan nên chuyện này mới xảy ra, thầy đừng trách bạn ấy.”

Tôi cắn môi, nhíu mày nhìn Ngọc Thi, thật là cô ta nói dối
không chớp mắt. Ngọc Thi lau nước mắt rồi nói tiếp: “Thầy đừng trách Linh Lan,
bọn em cũng có lỗi trong chuyện này nên thầy cứ phạt bọn em đi ạ.”

Cô ta nói, giọng đã khàn khàn. Tôi nhìn thầy giám thị với
ánh mắt uất ức đến tội, thầy lắc đầu, nói: “Thôi, em về lớp trước đi. Mai các
em nộp cho tôi bản kiểm điểm là được...”

“Vâng ạ! Híc...” Ngọc Thi lau nước mắt, gật gật đầu.

Tôi nghe được chữ “các em” thì mừng quýnh lên, trong lòng thầm
rối rít cảm ơn thầy và toan bước đi, câu tiếp theo của thầy giám thị làm tôi đứng
hình, tim đập thình thịch, cả người run lên.

“... Còn Linh Lan, em bị cấm học một tuần, làm kiểm điểm và
hạ một bậc hạnh kiểm của tháng này. Chúng tôi sẽ liên lạc với gia đình của em
sau.”

Tôi đứng đơ ra như tượng đá, tiếng bước chân của Ngọc Thi xa
dần và tiếng cười khẩy của cô ả theo gió vang đến bên tai tôi. Cuộc đời tôi
chưa bao giờ tức giận như thế này cũng chưa bao giờ ghét một người như thế này.
Tôi uất ức nhìn thầy giám thị, tức đến nỗi chẳng nói được một chữ.

“Em về lớp đi. Từ ngày mai sẽ bắt đầu hình phạt này.”

Tôi không tin vào tai mình nữa, vô thức xoay người, vô thức
bước đi, cử động cứng đơ như một con rô-bốt. Tôi cúi gầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo
nhìn theo từng bước chân. Tôi đứng lạnh, nhìn mông lung ra ngoài, lạnh lùng
nói:

“Thầy giám thị, thầy có thể hỏi Thảo Nghi xem xem sự việc có
như nãy giờ Ngọc Thi nói không, được mà, phải không thầy?”

Quả thật là tôi chưa bao giờ tức giận thế này cả, dù có giận
thế nào chăng nữa, tôi cũng sẽ ngửa mặt lên cười trong một vài phút sau. Tính
tôi vô tư, không lo nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ, tôi tức tới nỗi không thể mở
miệng ra nói một chữ, nửa chữ cũng không. Đứng trước cửa lớp, tôi ngửa mặt hít
một hơi thật sâu, chớp chớp mắt, mím môi rồi mở "xoạch" cửa bước vào.
Hàng loạt ánh mắt hướng về tôi, rồi tiếng xì xào bàn tán lại nổi lên. Cô Di
nhìn tôi và lại lắc đầu. Tôi cúi gầm mặt, nhíu mày, uất ức, đi thẳng lại bàn
mình, ngồi xuống và úp mặt xuống bàn.

“Mọi người yên lặng nào, chúng ta tiếp tục bài học.”

Mọi tiếng động cứ lướt bên tai, một giọt nước mắt chực trào
ra khóe mi.

Giờ ra về, tôi ghé vào phòng y tế thì nghe nói là Thảo Nghi
đã về nhà trước rồi. Tôi gật đầu, hờ hững ra về, vô hồn bước đi mặc cho gió mùa
đông lạnh lẽo. Bỗng ai đó khoác áo cho tôi, vòng tay ôm cổ tôi, bên tai tôi
vang lên chất giọng ấm áp:

“Khóc thì cứ khóc đi.”

Tôi quay lại, ngẩng đầu nhìn Thiên Ân. Không kiềm được run
lên, miệng mếu mếu, chưa gì mắt đã ươn ướt. Tôi giơ tay lên che mắt, mím chặt
môi và... dặm lên chân cậu ta một cái mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Khóc cái gì mà khóc. Cái này người ta gọi là tiến thoái lưỡng
nan thôi. Tức quá thì phải vậy chứ sao! Khóc gì mà khóc! Tôi hầm hầm như thế,
chỉ là... chỉ là...”

“Chỉ là sao?”

Thiên Ân nhướn mày hỏi, tôi cúi gằm mặt, không biết nên nói
gì.

“À.... ờ... chỉ là... chỉ là... Là tôi đói bụng.”

“…”

“Tôi đói bụng với lại hôm nay có chuyện không vui. Nhân danh
đang hẹn hò, cậu phải khao tôi một bữa ở nhà hàng 5 sao.”

Quỡn quá nói đại một câu, nghĩ rằng chắc cậu ta sẽ từ chối
ai dè cậu ta gật đầu cái rụp rồi nắm tay lôi tôi đi xềnh xệch như kéo bao cát.