
br/>
Hắn đau lòng nhìn nàng, nàng vì hắn mà rơi lệ. Trên người nàng khắp nơi đều chảy máy, trên khóe miệng một dòng máu tươi không ngừng chảy ra. Tất cả đều làm tim hắn đau đến nghẹt thở.
- Dương nhi, nàng hãy qua đây với ta. Hãy tin tưởng ta, lúc trước là ta không tốt nên mới khiến
nàng bỏ đi. Xin nàng hãy tin ta có được không, ta chỉ yêu mình nàng.
Hắn vẫn yêu nàng, chỉ cần vậy là quá đủ rồi. Nàng biết độc mình trúng phải
cộng thêm mị dược phát tác nàng cũng không sống được thêm nữa. Nàng
không muốn liên lụy đến hắn. Có lẽ đây là cách tốt nhất để giải quyết
mọi chuyện.
Nàng hướng về phía hắn đôi mắt đẫm lệ.
- Ta xin lỗi, ta không thể. Ta yêu chàng, cả đời này chỉ yêu mình
chàng...........Nhưng chúng ta có chỉ có duyên mà không có phận, tất cả
là ý trời, nếu đã có duyên không phận xin chàng hãy quên đi........
Tâm đau như cắt, nước mắt không ngừng rơi. Nàng cứ thế phi thân xuống vực sâu không đáy.
Hắn và Tà Thần đều chạy đến bên miệng vực, đưa đôi tay hướng theo nàng.
- Không!!!!! Dương nhi..................
Nữ nhân áo trắng cũng vừa đến bên miệng vực hét lớn.
- Đại tỉ, người không thể làm như vậy được!!!!!
Tất cả chìm trong yên lặng đáng sợ.
Hắn quỳ ở đó suốt bảy ngày bảy đêm khuôn mặt trở nên hốc hác tiều
tụy. Có lúc hắn muốn xuống vực để tìm kiếm nàng nhưng Trương Phi một mực ngăn cản.
- Hoàng thượng, người không thể làm như vậy, nếu
người xảy ra chuyện gì thì Phong Thiên quốc sẽ lâm nguy. Xin người hãy
nghĩ đến hàng vạn bá tánh cần người bảo vệ.
Hắn luôn thương dân
như con, làm sao hắn có thể bỏ mặc họ. Hắn chỉ biết đứng trên miệng vực
nhìn xuống đôi mắt ngày càng trở nên lãnh khốc vô tình.
-
Dương nhi, nàng yên tâm đi, cả đời này ta chỉ yêu mình nàng tuyệt đối
không gần nữ nhân khác. Ta – phong Thiên Kỳ sẽ mãi mãi chỉ yêu một người là Hoàng Song Nhật Dương.
Sau khi nàng nhảy xuống vực hắn đã
lệnh cho tất cả quân lính tiêu diệt Sát Huyết sơn trang. Tà Thần và tứ
đại hộ pháp đã bỏ chạy, cả một mảnh rừng chìm trong biển máu.
Hắn nắm chặt tay thành quyền, từng tiếng thoát ra là từng mũi dao đâm vào không trung.
- Tà Thần, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!
................
Nàng cảm thấy toàn thân đau nhức. Không lẽ đã đến âm phủ rồi sao. Bây giờ mở mắt ra không biết sẽ thấy cái gì, một lũ đầu trâu mặt ngựa, một đám ma
đói mặc đồ trắng tóc xõa che hết khuôn mặt hay là một công đường xử án
để kể hết tội lỗi của nàng trên thế gian?
Nàng mở dần đôi mắt để
xem mình có đoán đúng phần nào không? Cảnh vật xung quanh tối om dần dần sáng lên rồi hiện ra trước mắt. "Oa đoán trật tủ rồi, đây chỉ là một
cái động thôi. Chẳng lẽ âm phủ cũng đẹp như vậy sao?".
Nàng dùng
sức chống người dậy. Thật là thoải mái a, không còn những cơn đau đớn
như trước nữa, ngoại trừ những vết thương nhỏ ngoài da thì tất cả đều
bình thường.
Nàng đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì bên trong vọng ra tiếng người.
- Ngươi đã tỉnh, mau vào đây. Nàng theo hướng có thanh âm đi tới.
Bên trong động được thắp sáng bởi một loài cây rất kỳ lạ, nhìn bề ngoài
có vẻ bình thường nhưng toàn thân cây đều tỏa sáng giống như bột lân
tinh vậy.
Ở giữa động là một lão nhân đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt
có một vết thẹo kéo dài hết nửa khuôn mặt. Con mắt bên trái được che bởi một miếng vải màu đen nhìn hết sức dị thường. Nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh cất tiếng hỏi.
- Lão bá là ai sao người lại ở đây? Nơi này có phải âm phủ không? Cho hỏi đường nào tới gặp diêm vương vậy?
Người này trước vẻ mặt bình tĩnh của nàng liền im lặng suy nghĩ một hồi sau đó cười lớn.
- Ha ha. Quả là đặc biệt. Người thường nếu nhìn thấy khuôn mặt ta
không ai là không hoảng sợ, ngươi không những không như vậy ngược lại
còn tỏ ra hết sức bình tĩnh. Ngươi là ai, tại sao lại phá được trận của
ta để đến đây. Trên người ngươi trúng bốn loại kịch độc: Huyết Đà Man,
độc của ong tinh, xà tinh, mị dược thất truyền của Vạn Trùng Hoa quốc.
Người thường nếu trúng ba loại đầu thì sẽ đau đớn đến chết, chắc chắn
không trụ được nửa tuần hương còn ngươi trúng bốn loại mà có thể duy trì được mấy canh giờ quả thật là có sức chịu đựng phi thường.
Không thể khinh thường lão bá này, vì sao ông ta biết ta trúng bốn loại độc này, chắc hẳn cũng là một cao thủ dụng độc.
- Sao lão bá biết được. Ta muốn hỏi vì sao bây giờ ta không đau nữa, có phải ta đã chết rồi không?
Lão nhìn nàng cười lớn.
- Ha ha, nếu không phải ta và ngươi có duyên thì ngươi e rằng đã sớm mất mạng. Khả năng của ta chỉ giải được độc của Huyết Đà Man, độc ong
tinh và xà độc, còn mị dược của Vạn Trùng Hoa quốc thì không thể. Thật
không ngờ tên nghịch đồ của ta lại có thể dụng mị dược này với ngươi.
Lão vừa nói nghịch đồ sao. Không lẽ.....
- Lão bá, người lão vừa nhắc đến là ai? Có phải tên Tà Thần đáng ghét đó không?
Nghe thấy tên hắn lão