Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329375

Bình chọn: 9.00/10/937 lượt.

đến gần mục tiêu Bách Nhật thần kiếm
liền biến hình thành tám thanh kiếm trong suốt, mỗi kiếm chĩa vào một
hướng xung quanh người lão.

"Bách Nhật
Thần công" sao? Xem ra ngươi cùng tên nhóc Thiên Kỳ đó thật là có duyên, đúng là ý trời ha ha" Tà Thần trong lòng cười thầm, lúc đầu lão còn
tưởng lão hoang đồng sẽ truyền lại "Bách Nhật Thần công" cho tên ngốc
Phong Long thật không ngờ lại là đứa trẻ này. "Nhị đệ đúng là có con mắt nhìn người".

Tà Thần vận nội công tạo
thành một vòng bảo vệ tránh sự tấn công của bát kiếm. Miệng lão phi ra
một hạt nhỏ điểm trúng huyệt đạo của nàng khiến tám thanh kiếm đang tấn
công lão nhập lại trở về hình dáng của Bách Nhật thần kiếm rơi xuống đất rồi vô hình trong không khí.

- Ha
ha, quả là đủ lãnh huyết vô tình. Còn trẻ mà "Bách Nhật Thần công" đã
luyện đến tầng cao nhất. Nhưng có điều ngươi còn yếu về huyệt đạo, trận
pháp cũng chưa thông thạo. Nếu đấu với Tà Thần sẽ khó giành phần thắng,
ta sẽ thả ngươi đi với điều kiện ngươi phải học thành thạo phương pháp
điểm huyệt, cách bày trận pháp và luyện thành Thiên Lữ kiếm pháp.

Lão nói đúng, ngay cả lão nàng còn chưa đánh bại sao có thể đánh bại được Tà Thần.

- Vì sao phải luyện Thiên Lữ kiếm pháp?

- Đây là kiếm pháp do ta sáng tạo ra trong suốt tám năm qua để khắc chế Tà Thiên kiếm pháp.

- Được, ta sẽ ở lại, nhưng nhất định không phải vì sự uy hiếp của
ngươi mà là do ta muốn. Nếu có một ngày ta thực sự không muốn ở lại nữa
thì ngươi có cản cũng không được.

Nàng
sẽ cất giấu hết nỗi đau vào tận sâu bên trong. Hiện giờ quan trọng nhất
là Sát Huyết Hồn trận, nàng không thể để dân chúng phải gặp nạn, trong
đó có cha nàng và hắn. Nàng đã từng trải qua tập luyện khắt khe ở thời
hiện đại nên việc luyện tập gian khổ ở đây chẳng thể làm khó nàng.

Nàng siêng năng luyện tập từ sáng đến nửa đêm, nhờ có khả năng và sự chăm
chỉ chẳng mấy chốc nàng đã luyện xong Thiên Lữ kiếm pháp. Nhờ có sách cổ mà Tà Thiên đưa cho mà giờ nàng có thể điểm mọi huyệt đạo hơn thế nữa
nàng còn phát hiện ra cách kết hợp điểm các huyệt đạo mà chỉ nàng mới có thể giải huyệt. Nàng cũng biết cách dịch chuyển các huyệt trên người để tự giải huyệt cho mình. Cách bày trận cũng đã học xong, với tư chất
thông minh nàng cũng đã tự tìm ra cách giải trận của Tà Thiên.

Đã hai tháng trôi qua, đôi mắt nàng giờ đây chỉ còn lại ý lạnh lùng khiếp
sợ, nụ cười cũng không còn hiện diện. Tâm nàng đã định, nàng chỉ còn
sống được một tháng nữa nên nàng không thể bất cứ ai phải đau lòng vì
nàng, cách duy nhất là không mang lại cho họ bất kỳ niềm hy vọng nào.

- Sư thúc, tất cả những gì người yêu cầu ta đã làm xong. Giờ ta phải đi, người hãy bảo trọng!

Lúc này Tà Thiên ngẩng mặt nhìn nàng, ánh mắt đầy trìu mến.

- Tiểu nha đầu đến đây đứng trước mặt ta.

Nàng không ngần ngại mà bước lên đứng trước mặt lão. Tà Thiên cầm bàn tay của nàng lên vỗ nhẹ vài cái.

- Nha đầu ngốc, chúng ta coi như có duyên. Ta không có gì tặng ngươi chỉ có cái này giao cho ngươi trước khi nói lời tạm biệt.

Tà Thiên vừa nói vừa truyền hết nội lực của mình sang người nàng. Nàng cảm nhận thấy một nguồn khí nóng đang di chuyển vào trong người, cảm giác
nóng như hỏa đốt xen đến từng chân tơ kẽ tóc.

Sau khi mọi thứ kết thúc thì râu tóc trên người lão đã biến thành bạc trắng.

- Sư thúc, tại sao người lại làm như vậy?

Tà Thiên dùng chút sức lực cuối cùng mỉm cười với nàng, giọng nói cũng
không còn đủ mạch lạc, có lẽ lão đã truyền hết tất tâm huyết cả đời cho
nàng.

- Có thể gặp được ngươi ta đã không còn gì phải hối hận, hãy thay tiêu diệt tên phản đồ đó để trừ hại cho dân chúng, nếu có thể hãy chôn nó cùng với ta để kiếp sau ta cũng
không phải cô đơn nữa – Tà Thiên phun ra một ngụm máu tươi, đôi tay run
run buông tay nàng ra – con có thể gọi ta một tiếng sư phụ không?

Đôi mắt nàng lạnh lùng mà lãnh đạm, hai chân quỳ xuống trước mặt Tà Thần, dập đầu ba cái.

- Đồ nhi bái kiến sư phụ.

- Đồ nhi ngoan.....

Tà Thiên gật đầu nhẹ một cái, ánh mắt toát lên vẻ hài lòng. Đôi hàng mi trĩu nặng giờ đây cũng nhẹ nhàng hạ thấp.

Nàng vẫn quỳ ở đó im lặng chẳng nói lời nào. Sau hai canh giờ nàng mới cất
bước đi. Không gian lạnh lùng đáng sợ, con người lãnh khốc vô tình, chỉ
nghe thấy tiếng thở lạnh đến thấu xương của ai đó, tất cả chỉ có một chữ "lạnh", thì ra chỗ này còn đáng sợ hơn địa phủ. Ra tới cửa động nàng
xoay người lại quỳ xuống dập đầu ba cái thêm một lần.

- Sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ giúp người hoàn thành tâm nguyện. Đồ
nhi cũng sẽ sớm đến bên người thôi, người sẽ không phải cô đơn nữa.

Nàng quyết định sẽ không phá hủy trận, chỉ mở trận để ra ngoài sau đó mọi
thứ vẫn khôi phục như cũ vì nàng không muốn ai đến quấy rầy giấc ngủ
ngàn thu của sư phụ.

Một thân thanh bào
phất phơ trên miệng vực, mái tóc đen tuyền khẽ theo làn gió rối mù. Con
ngươi đen nhánh nhìn về nơi


80s toys - Atari. I still have