Teya Salat
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329312

Bình chọn: 7.00/10/931 lượt.

là ngẫu nhiên hay cố ý? Trương Phi cưỡi chiến mã hướng bạch nữ nhân tỏ vẻ nghi
ngờ.

- Vì sao chúng ta phải tin ngươi?

Bạch nữ nhân
quay mặt đi không trả lời, hướng về phía ngôi miếu hoang nhưng không
bước vào. Mắt chỉ nhìn chăm chú vào một cái cây cao ở đỉnh núi phía
trước. Cái cây đó rất đặc biệt, cành lá rất ít nhưng lúc nào cũng có một đám mây đen che ở trên. Bạch nữ nhân bước theo hướng nối liền ngôi miếu và cái cây đó. Thực ra trong miếu có bày vô số cạm bẫy, nếu đi không
đúng hướng sẽ lập tức mất mạng, cửa sinh duy nhất của trận là cửa nối
liền cổng ngoài miếu và cái cây trên đỉnh núi.

Bạch nữ nhân cẩn
trọng bước về phía cửa sinh vừa xác định, vừa bước qua hai cánh cửa bên
ngoài của ngôi miếu thì cảnh vật đột nhiên thay đổi. Ngôi miếu biến mất
trước mắt hiện ra một con đường mòn dẫn vào sơn trang.

Lúc này Tà Thần cũng vừa bước ra. Hai ánh mắt gặp nhau bùng cháy ngọn lửa thù hận phẫn nộ khiến lòng người khiếp sợ.

Hắn lãnh khốc như băng phun ra từng từ, mỗi từ chứa bao nhiêu nỗi oán hận.

- Tà Thần, mau thả hoàng hậu của ta ra.

Tà Thần nhìn hắn cười gian tà.

- Ha ha, nàng đang chuẩn bị làm giáo chủ phu nhân của Sát Huyết sơn
trang. Ngươi đến thật không đúng lúc, nàng là đang say giấc nồng trên
giường của ta.

Nghe Tà Thần nói vậy khuôn lạnh hắn lạnh đi vài
phần, Tà Thần hắn dám tổn hại nàng sao? nếu hắn động đến một sợi tóc của nàng hắn nhất định khiến Tà Thần chết không toàn thây.

- Mau thả nàng ra, ta sẽ không để ngươi thương tổn nàng.

Nàng đang chịu đựng sự đau đớn tột cùng. Từng cơn đau liên hồi kéo đến đau
thấu tim gan. Nàng có nghe nhầm không, hắn đến cứu nàng, hắn không bỏ
mặc nàng.

Tâm nàng chợt đau, nàng sẽ không thể ở bên cạnh hắn,
không thể nhìn thấy khuôn mặt hắn nụ cười của hắn nữa. Đoạt Hồn Cân do
nàng bào chế từ xác ong tinh và xà độc uy lực thật mạnh, nàng mới bào
chế ra độc chứ chưa kịp bào chế thuốc giải, nàng sắp không chống cự được nữa.

Nàng muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu, như vậy sẽ không
đau. Chợt trong vô thức lại vang lên câu nói ấy "ta yêu nàng, yêu hơn cả tính mạng của bản thân mình. Nàng đừng mong làm như vậy có thể chạy
trốn được ta, cho dù có xuống âm phủ ta cũng quyết đòi diêm vương đưa
nàng trở lại".

Nàng có yêu hắn không? Giờ phút này nàng mới nhận ra nàng yêu hắn thực sự, nàng muốn nhìn thấy hắn ngay bây giờ.

Cố gắng nén nỗi đau nàng dồn sức bước ra khỏi phòng. Có lẽ vì Tà Thần nghĩ nàng sẽ không thể chạy trốn nên đã dẫn hết quân ra ngoài. Nàng cố trấn
tĩnh nhớ lại con đường Ma Quân đã dẫn nàng đi. Đây là cái cây lớn, nàng
đưa tay chạm vào cơ quan mở trận.

Một cơn đau khác lại truyền đến, nàng ngã tựa vào thân cây, phun ra một ngụm máu tươi.

- Không được ta phải cố gắng, ta không thể bỏ cuộc.

Con đường mòn hiện ra, trước mắt nàng là một trận giao tranh hỗn độn. Nàng
đã nhìn thấy hắn, hắn một thân chiến bào đang giao chiến với Tà Thần.
Nàng cố dùng sức đi đến phía bên rừng cây có nhiều thảo dược, theo như
trí nhớ thì ở đó có một chỗ nấp an toàn.

Bên này gần sát với vực
thẳm, địa hình hiểm trở khiến nàng đã ngã mấy lần, mỗi lần ngã làm thân
mình trầy xước rướm máu nhưng nỗi đau thể xác sao có thể sánh bằng nỗi
đau tâm can chứ, chẳng hiểu sao khi nhìn thấy bóng dáng ấy nàng lại
không cầm được nước mắt.

Hắn dùng quạt giấy phất mạnh về phía Tà
Thần, một trận cuồng phong khiến bụi đất tung lên mù mịt cả đất trời. Tà Thần vung một chưởng về phía trước hàng loạt thân trúc đứt đôi đâm về
phía hắn.

Hắn bị thương làm tâm nàng chua xót. Hắn nhanh chóng
nhón chân hướng về phía Tà Thần, tay vung lên đánh một đòn Phong hỏa
chưởng. Tất cả trúc đang phi đến đều cháy hết, cả Tà Thần cũng bị thương phun ra một ngụm máu.

Tên Thủy hộ pháp đứng phía sau liền ra đòn
đánh lén một chưởng về phía hắn. Khi một chưởng kia sắp đánh trúng người hắn, nàng đang ẩn nấp sau một gốc cây lớn vội vàng bước ra hét lớn.

- Cẩn thận phía sau.

Trương Phi nghe thấy tiếng hét vội vàng nhìn lại, đúng là đang có một chưởng
lực rất mạnh lao về phía hoàng thượng, không chút do dự Trương Phi liền
nhanh chóng bay đến đỡ cho hắn. Còn hắn thì quay về phía có thanh âm
quen thuộc.

- Dương nhi, nàng không sao chứ?

Tà Thần
cũng bị tiếng hét của nàng làm giật mình, sao nàng có thể đến đây được?
Tà Thần rất nhanh vận khinh công bay đến vị trí nàng đang núp nhưng chưa kịp bay lên đã bị trúng hòn đá do hắn bắn đến.

Hắn chạy đến bên
nàng tốc độ nhanh nhất có thể. Giây phút này nàng cố nén cơn đau dùng
chút sức lực cuối cùng lùi về phía sau, không ngờ đến đây là đường cùng, phía trước là vực sâu vạn trượng.

Hắn và Tà Thần đều đưa tay về phía nàng hô lớn.

- Dương nhi cẩn thận.

Tà Thần thấy nàng đến gần mép vực không cam lòng.

- Nàng mau quay trở lại cho ta.

Nhưng nàng không hề chú ý đến Tà Thần, đôi mắt nàng vẫn nhìn về dáng hình quen thuộc kia.<