
ng trực trên môi Hải Nghi, Hà Hiểu Lam phẫn nộ muốn đẩy cô ra, nhưng cánh tay chưa kịp chạm vào người cô thì đã bị Hải Nghi mạnh mẽ bắt lấy.
-Hiểu Lam, có lẽ cô quên rồi. Để tôi nhắc cho cô nhớ, tôi chính là Nguyễn Hà Hải Nghi. Trên đời này không có chuyện gì dám hay không dám, chỉ là tôi thích hay không thích mà thôi. Lúc trước tôi cảm thấy cô rất nhàm chán cho nên không có vạch trần cô, nhưng mà bây giờ tôi rất có hứng thú đùa giỡn với con mồi như cô.
Hải Nghi hất mạnh tay của Hiểu Lam ra khiến cô nàng lảo đảo suýt ngã. Khóe miệng hiện lên nụ cười khinh khỉnh, bộ dáng thật không để Hà Hiểu Lam vào mắt.
Từ trước đến nay cô luôn sống với châm ngôn “Người không phạm ta, ta không phạm người”. Nhưng có người cố ý hết lần này đến lần khác hãm hại cô thì cô nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng.
-Nói thật muốn đuổi học cô thì rất dễ nhưng tôi muốn chơi với cô một trò chơi để xem cô có thể chịu đựng được bao lâu.
-Có ý gì?
Hà Hiểu Lam cảm nhận được nguy hiểm, bất giác không tự chủ được cảm thấy lạnh lẽo, cảnh giác nhìn Hải Nghi.
-Tôi sẽ khiến cho cô tự động cút khỏi tầm mắt tôi. Cô chờ mà xem, trò chơi còn chưa có bắt đầu, cứ từ từ mà hưởng thụ đi.
Nói rồi Hải Nghi tao nhã xoay người bước đi. Sau lưng lại truyền đến giọng nói của Hà Hiểu Lam.
-Cô không biết những gì cô điều tra được thì Hải Nam anh ấy cũng điều tra ra sao? Cô không thắc mắc tại sao anh ấy buông tha cho tôi sao?
Câu nói này thành công khiến Hải Nghi dừng lại cước bộ. Tâm nhất thời chùng xuống. Cô hít sâu một hơi, khống chế tâm trạng khó chịu, xoay người bình tĩnh đối mặt với Hà Hiểu Lam.
-Cô nói chuyện này có ý nghĩa gì?
-Có nghĩa Hải Nam có tình cảm với tôi cho nên anh ấy không đem chuyện này nói cho cô không phải sao? Hải Nghi, cô đừng luôn tự cho mình là đúng, tự cho mình là thông minh. Thật ra những gì cô làm giờ phút này trở nên rất buồn cười… Ha ha ha.
Hà Hiểu Lam cười trào phúng nhìn sắc mặt Hải Nghi ngày càng khó coi, cô ta biết mình đã đạt được mục đích. Nguyễn Hà Hải Nghi tôi muốn nhìn xem cô có thể làm gì được tôi.
-Tôi không quan tâm cô nói gì? Cứ chờ mà nhận lấy hậu quả cô gây ra đi.
Bước chân dứt khoát đi nhanh ra ngoài. Cô không muốn nhìn nụ cười đắc ý trên mặt cô ta. Cô không muốn nghe những lời cô ta nói, nhưng những câu nói đó cứ lẩn quẩn trong đầu cô nói cho cô biết.
Hải Nam đã biết tất cả. Hắn đã biết tất cả tại sao không nói cho cô? Tại sao phải dấu cô? Là sợ cô làm hại Hà Hiểu Lam sao?
“Hải Nghi, mày thật không quan tâm sao?”
Một ngày mới lại đến.
Hôm nay bầu trời đặc biệt trong xanh. Tối hôm qua cơn mưa kéo dài đến gần gần sáng, cho nên hôm nay mọi thứ như được tắm gội sạch sẽ, không khí còn thoang thoảng hương thơm tươi mới.
Ánh nắng màu vàng nhạt ấm áp bao trùm lên mọi vật, giống như sự an ủi dịu dàng của Thượng Đế đối với vạn vật sau cơn vùi dập dữ dội của cơn mưa đêm qua.
Trong phòng nhạc số 3.
Hải Nghi yên tĩnh ngồi đánh đàn piano không rõ giai điệu gì nhưng rất có sức phá hủy khả năng thưởng thức âm nhạc của người khác. Người khác ở đây không ai khác chính là Lê Trần Như Băng cùng Huỳnh Ngọc Bảo Phi.
Hai người đau khổ chịu đựng sự tra tấn này đã hơn một giờ rồi nhưng người kia vẫn rất hứng thú với động tác này. Nhìn những ngón tay thon dài đẹp đẽ của Hải Nghi liên tục nhấn lên phím đàn đen trắng, giống như mụ phù thủy ác độc đang sử dụng ma thuật hắc ám hãm hại người vô tội.
Sự thật là bọn họ vô tội a. Thật không biết kẻ nào chán sống dám chọc giận thủ lĩnh!
-Ngưng ngưng ngưng… Tớ nói đại tiểu thư cậu a, có gì thì nói ra đi đừng có phát tiết lên mấy phím đàn vô tội, đúng là thảm họa của nền âm nhạc thế giới a.
Rốt cuộc cũng có người không nhịn được nữa. Như Băng không thể chịu nổi lớn tiếng nói, đồng thời dừng lại việc làm “vô nhân đạo” của Hải Nghi.
Hải Nghi dừng tay bộ dạng không có việc gì xoay người nhìn hai người bọn họ, thản nhiên nói.
-Rốt cuộc cũng lên tiếng, tớ còn đang hỏi xem các cậu có thể chịu đựng thêm bao lâu.
“Rầm”
Nghe lời nói không liên quan của Hải Nghi, hai thân ảnh đồng thời ngã xuống. Có lầm không a, nói vậy thì nếu một giờ trước bọn họ lên tiếng thì sẽ không phải chịu đựng tra tấn lỗ tai từ nãy đến giờ.
-Black, đừng bảo chị kêu tụi em đến đây chỉ để “thưởng thức” khả năng âm nhạc “bẩm sinh” của chị chứ?
Bảo Phi mặt nhăn mày nhó, đau khổ nhìn Hải Nghi lên tiếng hỏi.
-Tất nhiên không phải.
-Vậy cậu muốn làm gì? –Như Băng cũng đoán được phần nào, hôm qua Hải Nghi lấy thân phận thủ lĩnh Black Rose bảo cô điều tra bối cảnh của Hà Hiểu Lam, những việc xảy ra cô cũng biết được, chỉ là lần này không biết Hải Nghi muốn làm gì.
-Như Băng trước tiên cậu giúp tớ khôiphục sợi dây chyền này.
Hải Nghi lấy ra sợi dây chuyền bị đứt đưa cho Như Băng, cô tin với khả năng