Duck hunt
Hôn Ước Quý Tộc

Hôn Ước Quý Tộc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324130

Bình chọn: 8.00/10/413 lượt.

ểu rõ, kẻ đầu sỏ là ai rồi.

White hỏi ngay.

-Người của chúng ta mới chuyển đến đây chưa bao lâu, họ có bằng chứng gì chứ?

Đây cũng là vấn đề mọi người muốn hỏi. Blue chậm rãi nói.

-Họ nói rằng, trong tay người bị thương có cầm một đóa hồng đỏ…

Đúng vậy, Black Rose có năm màu tượng trưng đó là: đỏ, trắng, xanh lá, xanh dương và đen. Tương thích với tên của từng người trong nhóm. Biểu tượng của nhóm là hoa hồng, cho nên nhóm có một quy tắc đó là ai hành động thì để lại kí hiệu của người đó, lần này là hoa hồng đỏ vậy khẳng định là Red ra tay.

Nhìn cô nàng nhí nhảnh đáng yêu như thế chắc ai cũng không nghĩ rằng cô ấy và cô nàng nóng bỏng tối hôm qua là cùng một người. Chuyện là lúc Red trên đường về gặp một tên siêu cấp biến thái không biết sống chết chọc vào cô, thế nên không do dự cô cho hắn đo ván…

-Chuyện chỉ có thế?

Sau khi nghe Red kể, Black hỏi ngay, có quỷ mới tin chuyện đơn giản là vậy.

-Vì… vì… Oaaaa

Ấp úng hai tiếng, nước mắt như vỡ đê ào ạt chảy ra, mọi người lắc đầu ngao ngán.

-Ngoan nào, nói cho tớ biết tại sao cậu khóc nhiều như vậy?

Black hết cách đành dịu dàng dụ dỗ vậy. Jack không khách khí cho cô một bộ mặt muốn ói, thế nhưng Red nghe thấy Black phá lệ dịu dàng thì ngây ngốc, nước mắt cũng có ý thức mà ngưng lại. Vô thức nói ra nổi đau trong lòng.

-Vì hắn đụng vào tớ.

“Rầm”

-Cái gì? Tớ nhất định sẽ thiến hắn.

Mọi người rùng mình mà nhìn phía cô nàng White dịu dàng thục nữ ngày nào, đúng là người của Black Rose có khác, cái gì không có nhưng tính cách ác liệt thì cũng phải có một phần.

Blue bên cạnh không tự chủ mà dịch chuyển ra cuối ghế.

Mọi người còn lại ăn ý mà nhìn nhau cũng thầm đưa ra quyết định nhất định phải khiến tên kia sống dở chết dở.

Từ đầu đến giờ Green vẫn trầm mặt không cho ý kiến. Hôm nay hắn không rảnh cùng đám người này gây chuyện, hắn còn có việc cần làm.

Bóng đêm nhanh chóng bao trùm cả không gian. Trên bầu trời đen nghịt chẳng có một ngôi sao. Một chiếc xe thể thao màu xanh lá lao nhanh đi trong bóng tối, rồi đột ngột thắng gấp trước một tòa biệt thự cổ kính.

Máy kiểm tra nhanh chóng nhận diện người trong xe. Chiếc xe từ từ tiến vào.

Ngôi biệt thự này so với phủ tướng quân trong phim không sai biệt mấy. Khắp nơi được thắp bằng đèn lồng sáng rực. Một chàng trai chậm rãi bước xuống xe, hắn nhìn một vòng xung quanh rồi nhếch mép cười nhẹ.

Bên trong căn nhà, ở một căn phòng đầy sách, có một người đàn ông ngoài 50, mặc âu phục màu đen, tay chống quải trượng, đứng nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất. Từ đây có thể quan sát hết thảy mọi việc xảy ra bên dưới. Khi nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xanh lá tiến vào, đôi mắt ông ta lóe lên một chút rồi dần trở nên thâm trầm khó nắm bắt.

Khoảng một phút sau…

Cánh cửa phía sau được nhẹ nhàng mở ra, ông ta vẫn đứng im không xoay người lại. Người mới vào dường như không có ý định lên tiếng. Hai người đều trầm mặc, hồi lâu người đàn ông thở dài xoay người lại, nói.

-Con về nước sao không báo với ta.

Đặng Vũ Khánh im lặng cúi đầu, một lát sau anh ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của người đàn ông. Khó khăn nói ra từng tiếng.

-18 năm rồi ông nên nói cho tôi biết, hung thủ giết chết ba mẹ tôi là ai.

Đặng Chi Dân thở dài, đau khổ nói.

-Phải, 18 năm rồi sao con vẫn không chịu gọi ta một tiếng ông nội cơ chứ.

Đặng Vũ Khánh không lên tiếng chỉ nhìn ông ta chằm chằm như là quyết tâm hôm nay phải có được câu trả lời. Một lúc sau, có tiếng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ vang lên.

-Là Nguyễn Hà Trung…

Trên con đường vắng vẻ xung quanh toàn rừng và rừng, có một đoàn mô tô vút vút lướt qua, chỉ để lại những vệt sáng màu cam do bánh xe ma sát với mặt đường.

Đoàn người nhanh chóng đồng loạt dừng lại trước một vùng đất trống. Nơi này cũng có một đoàn người đang đợi. Bước xuống xe, nhóm khoảng mười người tiến vào khu đất.

Black buồn cười nhìn vị trí cao cao như sân khấu kia có năm “con khỉ” đang ngồi nhìn xuống. Không khỏi phô trương quá đi!

Blue nhanh chóng phóng tầm mắt bao quát một vòng thấy trên dưới có khoảng 30 người, trong lòng âm thầm tính toán.

Năm người kia đồng thời bước xuống “sân khấu” từng bước đi về phía Black. Cách nhóm người của Black khoảng năm bước rồi dừng lại. Tên cầm đầu phát tay ra hiệu, ngay sau đó có hai tên tóc đỏ khiêng một cái cán đi ra.

Trên cán có “một đống băng trắng” đang rên rỉ, bộ dáng thật đáng thương. Red đứng phía sau khinh bỉ mà liếc hắn, không tự chủ phun ra hai từ “đáng đời”.

Ngay lập tức, người bên Ngũ Hổ quăng ánh mắt muốn giết người về phía cô nàng. Tên tự xưng là Lão đại nghiến răng lên tiếng nói.

-Bằng chứng đã rõ ràng, các ngươi còn gì để nói. Hừ

Ánh mắt Black chợt lóe, bình tĩnh đáp.

-Bằng chứng? Cái gì bằng chứng, các người chỉ dựa vào m