Disneyland 1972 Love the old s
Hôn Lên Đôi Môi Em

Hôn Lên Đôi Môi Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324625

Bình chọn: 8.00/10/462 lượt.

thì cũng đành xuống nước chọn cách mặc váy. Dương Mẫn ơi là Dương Mẫn, nhìn bộ dạng trịnh trọng của một kẻ sắp làm cha cô tức nghẹn, quá lắm! Vậy là quần jean trong tủ đồng loạt biến mất, thay vào đó là những chiếc váy đầm, lúc đầu cô còn không dám nhìn, nghĩ bụng từ nay chắc ai cũng biết là cô mang bầu rồi, không ngờ lúc lấy ra xem thì lại rất thích, những chiếc váy tuy không chit eo nhưng lại rất vừa vặn tôn lên dáng cô, màu sắc cũng tươi sáng, lúc đầu mặc vào còn hơi ngại bởi cô không quen mặc váy nhưng khi anh anh khen “Đẹp lắm!” cô tự tin ngay.

- Được chưa triệu phu nhân?

- Hì hì, yêu chồng của em lắm, vẫn là anh chu đáo nhất rồi.

Ở gần anh miệng lưỡi xu nịnh ngày càng lợi hại.

Cô vốn dễ nuôi, ai cũng phải thừa nhận, lúc trước còn bé gia đình khó khăn, ba cô gửi cô về quê để ông ngoại nuôi, đồ ăn ở quê không ngon, thế mà lúc đón về lại béo trục, chỉ có da là đen đi vì cùng lũ trẻ nông thôn dang nắng. Bây giờ có thai rồi không ngờ lại nghén, chỉ cần ngửi thấy mùi chiên xào lập tức tái mặt nôn thốc nôn tháo, tháng đầu mang thai biểu hiện còn chưa rõ, đến tháng thứ hai cô nghén tới mức năm lần bảy lượt anh đưa tới bệnh viện hỏi bác sĩ xem có cách nào trị dứt không, nhìn cô xanh xao anh càng lo, vừa thương cô, vừa lo cho đứa bé trong bụng, bây giờ ngoài rau củ trái cây cô chẳng ăn được gì, bác sĩ lắc đầu bó tay, bảo hai người ráng đợi một thời gian từ từ sẽ hết. Cứ tình trạng này thì không ổn, lập tức anh tìm cách thay đổi khẩu phần ăn cho cô, tuy không biết nấu nướng nhưng mỗi ngày anh đều xuống bếp thử nấu cho cô một món mới, Dương Mẫn đương nhiên rất cảm động. Dù rất buồn nôn nhưng cô đều cố gắng ăn hết. Mỗi lần nhìn cô cầm đũa, anh đều hồi hộp hỏi.

- Có vừa miệng không?

- Ngon lắm. – Cô mỉm cười nhìn anh, hai mắt long lanh niềm hạnh phúc.

- Ừ, để mai anh nấu cái khác cho em.

- Thôi, anh bận nhiều việc, cứ để em nấu là được rồi.

Cô nói như vậy anh nhất quyết không nghe, từ ngày vợ mang thai, bên cạnh người chủ tich Triệu thiên Minh luôn có một quyển sách dạy nấu những món ăn thanh đạm, có một lần cô thư ký mới bắt gặp anh đang cặm cụi ngồi đọc, chuyện này lập tức truyền đi, chẳng bao lâu thì toàn thể mọi người trong tập đoàn cùng biết. Phụ nữ thì càng tôn sung ngưỡng mộ.

- Thât không thể ngờ, chủ tịch vừa phong độ tài giỏi lại vừa thương vợ, ôi… ngưỡng mộ chết mấ thôi, chả bù cho lão chồng nhà tôi!!

Cánh đàn ông cũng lấy đó làm tấm gương học tập, đàn ông thời đại mới đảm việc nước giỏi việc nhà, chủ tịch Triệu Thiên Minh trở thành người đáng ngưỡng mộ, rất đáng để các anh em học hỏi.

Hôm nay anh bận, không xuống bếp được nên dẫn cô ra một tiệm ăn truyền thống ăn cháo rau.

- Khi bé ông nội hay dẫn anh ra đây ăn.

Nhìn cửa tiệm, tuy sạch sẽ nhưng rất bình thường này, cô hơi ngạc nhiên. Lúc trước công việc lu bu làm gì có thời gian mà tới, bây giờ vợ nghén, anh mới nhớ lại đưa cô tới đây, món cháo rau này rất dễ ăn, Dương Mẫn rất thích, quán này bán đồ mặn nhưng nấu đồ chay cũng rất ngon Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, trước giờ cô có một chuyện rất thắc mắc nhưng không dám hỏi thẳng với anh. Lời nói tới tận cổ rồi lại nuốt xuống, định bụng sẽ tìm một dịp thích hợp hơn.

Ăn xong anh đưa cô về, rồi thay đồ tới tập đoàn ngay. Dương Mẫn vào nhà nghỉ ngơi một lúc rồi gọi người tài xế tới đưa cô về nhà mẹ. Người tài xế này vốn lái xe cho chủ tịch, chính là người lần đó đã dưa anh tới nhà cô ra mắt ba mẹ vợ, tiện thể làm quen cô vợ chưa cưới, bây giờ cô có thai, để cô đi một mình anh không yên tâm nên mới để ông ta đưa đón cô.

- Chú còn nhớ đường tới nhà cháu không?

- Vâng, tôi còn nhớ ạ.

Làm sao mà ông quên được cái ngôi nhà trồng toàn cây cảnh nằm trong sâu trong ma trận hẻm ấy được.

Kể từ hôm ấy cô không về nhà trong lòng không sao xóa đi cảm giác khó chịu xen lẫn xem thường ấy, nhưng dù gì người đó cũng là mẹ cô, cha cô mất rồi, bây giờ ngay cả người mẹ này cô cũng không nhận thì không đành lòng.

Lần này cô về, những tưởng sẽ thấy cả hai người, nào ngờ chỉ thấy một mình mẹ cô đi ra. Thấy cô, hai mắt bà đỏ hoe, một ai tháng không gặp mà mẹ cô gầy hẳn đi, gương mặt cũng già hơn trước, bấy giác lòng cô thắt lại.

- Mẹ dạo này khỏe không? – Cô hỏi.

- Khỏe. Vào nhà đi con, cứ đứng ngoài này làm gì?

Nói rồi bà nắm tay kéo cô vào nhà. Căn nhà vắng lặng, nhìn mẹ mình bất giác cô thấy sống mũi cay cay.

- Nghe Thiên Minh nói con đang mang thai phải không?

- Dạ, gần ba tháng rồi mẹ.

- Ừ, nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm gì quá sức. – Mẹ cô ân cần dặn. – Vậy là mẹ cũng sắp được làm bà ngoại rồi…

Nói đến đây, hai mắt bà đỏ lên.

- Mẹ xin lỗi… - Đột nhiên bà nói.

- Mẹ…

- Là mẹ sai rồi, trước đây sai, sau này cũng sai.

- Mẹ…

- Con nhìn ra ngoài sân đi, mẹ đã tìm cách mua lại những chậu cảnh, chưa đủ nhưng mẹ sẽ c