
ẫy chào fan hâm mộ đi lên phía trên, đạo diễn cùng ekip đã đợi cô từ lâu, thấy cô lên thì đều vui mừng, Amy vốn chỉ là một diển viên khách mời, xuất hiện chỉ vỏn vẹn có hai phút trong bộ phim mà lại được mời đến quảng bá phim như thế này đúng là ưu ái quá lớn.
Lưu Bối Bối bồng nhiên đi qua không biết vô tình hay cố ý mà hất mạnh vào vai Amy làm cô loạng choạng ngã xuýt ngã.
May sao nam diễn viên chính của bộ phim vừa kịp đưa tay đỡ lấy cô, khoảnh khắc chớp nhoáng ấy đương nhiên không lọt khỏi ống kính phóng viên, Amy thoáng bối rối gật đàu cảm ơn anh ta rồi bước lên. Amy thoáng thấy nét tức giận trên mặt Lưu Bối Bối nhưng cô vẫn làm như chưa thấy gì.
Sau khi mọi người đã ngồi vào vị trí, cánh phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi.
- Đạo diễn, lần này bộ phim Hoán Vị Tình Yêu được PR rất rầm rộ, hôm nay là ngày công chiếu đầu tiên, ông hãy hát biểu vài lời được không ạ? - Bộ phim Hoán Vị Tình Yêu lần này là sự hợp tác giữa biên kịch nổi tiếng Trương Yến Thanh và tôi, chúng tôi lần này đã đầu từ rất kĩ, từ phần phục trang cho đến chất lượng âm thanh hình ảnh, còn nội dung thì… mọi người xem xong sẽ biết!
Nghe ông nói cả hội trường cười ồ lên. Một phóng viên lại đặt câu hỏi.
- Cô Amy, xin hãy phát biểu cảm tưởng về bộ phim.
Câu hỏi này quả thật hơi vội vàng, Amy liếc nhìn lưu bối thì thấy cô mnangf mặt mày sa sầm xám ngoét.
Amy vốn chỉ là khách mời, anh phóng viên kia lại đi hỏi trước diễn viên chính, thế có khác gì coi trọng cô hơn?
- À, tôi thấy bộ phim lần này cả về ý tưởng, dàn dựng đến dàn diễn viên đều rất tuyệt, đoàn làm phim làm việc rất nghiêm túc.
Cô nói thêm những lời có cánh dành tặng cho đoàn làm phim cùng đạo diễn khiến ai cũng mát lòng mát dạ, chỉ riêng cô nàng Bối Bối là không một lời nói qua.
Cô vừa trả lời xong, những phóng viên khác tiếp tục hỏi dồn, buổi họp báo bỗng chốc xoay quanh Amy, cứ như đây là buổi họp báo ra mắt bộ phim của riêng cô vậy, Amy đương nhiên hết lời nói tốt cho bộ phim, lại còn kêu gọi lượng fan hùng hậu đi ủng hộ, bên nhà sản xuất đương nhiên rất bằng lòng, cô vẫn mỉm cười trả lời phỏng vấn, ánh mắt vô tình liếc ngang sang Lưu Bối Bối.
Lưu Bối Bối vốn là một diễn viên khá hot trong nước, vốn là nữ hoàng của những bữa tiệc nên không khỏi có chút kênh kiệu, khi nãy Amy đến đã thu hút hết cánh phóng viên kí giả vây lấy cô ta, Lưu Bối Bối cảm thấy tức nghẹn, bâ ygiờ lũ phòng viên kia lại vây lấy Amy, toàn thân Lưu Bối Bối run lên, căm tức đến cực điểm.
Cô ta là minh tinh nổi tiếng, vậy mà ánh hào quang bống chốc bị Amy cướp đi, đường đường là diễn viên chính mà không bị xem nhẹ hơn cả khách mời, chẳng khác nào đang xỉ nhục cô ta.
Nhiều phóng viên thấy Lưu Bối Bối mặt mày xám ngoét thì giật mình, vội chĩa mic về phía Lưu Bối Bối hỏi vài câu. Amy cười nhạt, nhường lại ít hào quang cho cô ta đấy.
Một ngày đẹp trời tại ngôi biệt màu xám xám quen thuộc, Dương Mẫn đang ngồi duỗi thẳng hai chân trên ghế mắt lim dim hưởng thụ.
- Lên trên… Không, qua trái… ờ đúng rồi…
Nhìn đôi mắt lim dim phê tít, anh bỗng bạt cười, có nhầm không, bây giờ anh lại còn phải bóp vai hầu hạ cho cô nàng.
- Hì hì… - Dương Mẫn cười thật ngốc nghếch, sao trên đời lại có nụ cười như thế chứ, làm anh yêu quá đi mất.
Hóa ra cảm giác chấp nhận và yêu một người lại vui vẻ như vậy, được một lúc, cô tựa đầu vào vai anh thỏ thẻ.
- Hôm nay anh không đi làm à?
Từ lúc kết hôn tới giờ, chưa bao giờ cô thấy anh nhàn rỗi như hôm nay.
- Ừ. – Anh xoa đầu cô.
Thật ra công việc ngày nào cũng có, nhưng tự nhiên anh lại muốn ở nhà với cô.
Dương Mẫn cười, ôm lấy tay anh, cô đâu dám đòi hỏi gì đâu, như thế này là đã hạnh phúc lắm rồi, từ ngày biết cô có thai, anh đã cố gắng dành thời gian ở bên cô nhiều hơn, cô biết anh rất bận, trong lòng rất vui, rất hạnh phúc nhưng cũng cảm thấy không thoải mái.
- Lát nữa anh đi làm đi, em sang thăm mẹ một chút. – Cô nói.
- Ừ, tầm một giờ anh có hẹn, khi nào em muốn đi thăm mẹ thì cứ nói tài xế đưa đi.
- Em biết rồi! – Cô quay người lại hôn lên môi anh.
Anh mỉm cười, bất giác tim cô lại đập nhanh, lúc anh cười quả thực rất đẹp. Cô vốn tưởng anh rất lạnh lùng, giống như cục đá khó ưa nhưng bây giờ thì cô đã hoàn toàn thay đổi, trước đây cô không ngớt than với ông trời tại sao lại phái một tên hung thần xuống làm chồng cô, bây giờ lại thấy mình thật may mắn.
Cô mới có thai hơn hai tháng, sắp bước sang tháng thứ ba, bụng chưa nổi rõ, đi ra ngoài vẫn thích mặc quần jean áo thun nhưng anh không chịu.
- Mặc như thế con sẽ khó chịu.
- Ơ… nó làm gì biết khó chịu… - Cô ấp úng nhìn anh, bât giờ mới bằng quả trứng gà đã biết cái gì chứ.
- Đã bảo khó chịu là khó chịu! – Anh ngang ngược ngắt lời. – Một là em mặc váy, hai là mặc quần âu.
- Ba là không mặc gì hết! – Cô ấm ức nhìn anh, cuối cùng