
bực cho được. – Cô vuốt lại nếp áo rồi mở tập tài liệu của cậu ra xem.
Bạch Khiết vốn được chính Triệu Thiên Minh nhờ chỉ bảo thêm cho Thiên Kỳ nên cô sao có thể từ chối. Cô xem một lượt rồi gật gù.
- Tốt đấy, xem ra cậu thông minh hơn tôi tưởng, cậu chỉnh lại một số chỗ tôi đánh dấu, còn lại đều ổn.
Anh nhận lấy tập hồ sơ chào tạm biệt cô rồi đi ra ngoài.
Buổi trưa, anh cũng qua rủ cô xuống căn-tin, nhiều nhân viên thấy em trai Chủ tịch cùng với Thư Ký riêng của chủ tịch cặp kè với nhau thì tò mò nhìn bởi vì quan hệ giữa cô và Vương Lâm trong tập đoàn không ai không biết. Vài hôm như thế, cái tin Bạch Khiết đá Vương Lâm cua em trai Triệu chủ tịch trở nên rầm rộ trong tập đoàn.
- Cậu thấy chưa, tôi đã bảo mà. – Cô cười cười xúc một muống cơm.
- Ời ơi! – Anh cố nuốt miếng cơm trong miệng lúng búng nói. – Chị trở thành hot-woman rồi đấy!
- Ha ha, vinh hạnh vinh hạnh!
- Mà đi gần một người đẹp trai tài giỏi như em, người ta hiểu lầm là phải, he he!
- Ôi trời, ăn cơm đi cho tôi nhờ! Mà cậu nói cũng đúng, tôi vẫn còn đẹp chán, nên mới cua được em trai của Chủ tịch, ha ha!
Hai người vừa nói vừa cười rất vui vẻ khiến ai đó cảm thấy rất khó chịu. Trông cô chả có vẻ gì là suy sụp đau khổ khiến lòng Vương Lâm vừa thất vọng, vừa đau buồn. Anh biết mình không có tư cách để buồn, chẳng phải chính anh phản bội cô, đã bỏ rơi cô ở trong bệnh viện hay sao? Anh lấy cái quyền gì để ghen tức khi cô tìm được một người yêu mới? Nghĩ thế nhưng anh không thể tiếp tục nhìn hai người nói cười, anh đứng lên bỏ về phòng làm việc, anh vừa đi, nụ cười trên môi Bạch Khiết cũng tắt ngấm.
Quan hệ giữa họ vẫn kéo dài trong bế tắc. Bạch Khiết không hề tỏ thái độ thù ghét Vương Lâm nhưng giữa họ chị còn cái gọi là quan hệ đồng nghiệp. Cô vẫn lịch sự với anh, không hề để tình cảm riêng chen vào công việc nhưng chính điều đó càng khiến anh khó chịu.
Hôm đó Thiên Kỳ có điện thoại của bạn rủ đi chơi nên cô đi xuống bãi để xe một mình. Vừa tra chìa khóa định mở cửa xe thì có ai đó nắm chặt lấy bàn tay cô từ đằng sau, Bạch Khiết hốt hoảng vùng ra nhưng người đó vẫn giữ chặt.
- Mong quản lí Vương hãy bỏ tay tôi ra! – Cô lạnh lùng nhìn anh cố rút tay lại.
- Khiết, anh muốn…
- Mong anh hãy tự trọng, đừng tùy tiẹn nắm tay đồng nghiệp ở nơi công cộng như thế này, người ta nhìn thấy sẽ không hay đâu! – Giọng cô vẫn dửng dưng xa cách.
- Em đừng như thế nữa được không? Anh biết mình không có tư cách xin em tha thứ nhưng…
- Anh biết vậy là tốt! – Cô cười khẩy, lần này thì cô đã rút được tay ra. – Bạch Khiết này thà mang tiếng là máy bay bà già dụ dỗ phi công trẻ còn hơn bị gán cho cái mác giật hôn phu, phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác! Anh không biết cô vợ tương lai của anh ghê gớm thế nào hay sao mà còn cố ý gặp tôi?
Cô ngừng lại, lòng cảm thấy vô cùng chua chát nhưng nét mặt vẫn thản nhiên.
- Cô ta đã ném cái tờ giấy xét nghiệm vào mặt tôi, dù sao trên cương vị là đồng nghiệp của nhau, tôi cũng nên chúc mừng anh sắp thành cha, nhưng Bạch Khiết này là loại người nhỏ mọn, tôi không thể nào mở miệng ra tươi cười để nói những lời tốt đẹp đó! – Cô cười nhạt.
- Đủ rồi! Anh không cần gì cả, anh chỉ cần em…
- Anh có im đi hay không? – Chút bình tĩnh cuối cùng của cô đã bị anh lấy mất, Bạch Khiết hét lên. – Tôi không cần loại người như anh! Bạch Khiết này dù có ra đường làm kẻ ăn mày thì đời đời kiếp kiếp cũng không cần Vương lâm bố thí cho một đồng!
Vừa nói, nước mắt cô vừa ứa ra, sao anh ta cứ phải bức ép cô như thế?
- Tôi bây giờ đã có Triệu Thiên Kỳ! Phải, một cậu ấm lắm tiền, nhưng ít ra cậu ta còn quan tâm tới tôi hơn loại người bạc bẽo như anh! Cả đời tôi ngu dại một lần mới tin anh, anh đòi tôi tha thứ? Anh đòi tôi nhắm mắt bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ anh làm? Xin lỗi, tôi không cao thượng đến mức ấy! Lúc tôi đau đớn nhất, cần anh nhất thì anh đang ôm con đàn bà khác trong tay! Vương Lâm à anh là thằng khốn!
Cô nói một hơi không kịp lau nước mắt, nói rồi cô ngồi vào xe sập mạnh cửa lái vút đi.
Ngồi trên xe, nước mắt cô trào ra không kìm nén được, Bạch Khiết ơi là Bạch Khiết, sao mày không nhắm mắt mà quên hắn đi?
Một tay nắm vô-lăng, một tay cô ôm lấy bụng, nghĩ tới giọt máu trong bụng mình, cô càng không kìm được nước mắt!
- Khốn thật! – Cô lầm bầm nguyền rủa, thay vì lái xe về nhà, cô lại rẽ sang một hướng khác. Kể từ lúc Bạch Khiết đi làm lại, Triệu Thiên Mình nhàn nhã thấy rõ, công việc bận bịu nhưng anh vẫn thu xếp thời gian về ăn cơm với vợ. Dương Mẫn dạo này cũng đẹp ra thấy rõ, da dẻ càng ngày càng mịn màng, môi hồng, tóc đen mượt, đến chính anh cũng thấy ngạc nhiên.
Hình như anh rất nóng lòng có con, cứ hỏi xem cô thấy trong người thế nào, đến mức Dương Mẫn phát cáu, gắt ầm lên anh mới chịu thôi.
Một hôm trong lúc hai vợ chồng ngồi ăn cơm với nhau, Dươn