
g mẫn liền buột miệng hỏi.
- Anh ơi, em có một thắc mắc!
- Sao?
- Thì… nhà anh là danh gia vọng tộc như thế… tại sao anh lại lấy em? – Điều này cô vốn thắc mắc từ rất lâu nhưng không dám hỏi, lúc trước thì sợ anh, sau này lại quên mất.
- À! – Anh tủm tỉm nhìn cô. – Thực sự lúc đầu bị ông nội bắt phải cưới em anh cũng ngạc nhiên.
- Thế sao anh không phản đối? – Cô láu táu hỏi.
- Ơ hay, thế em muốn anh phản đối à?
- Không… - Cô nhăn mặt. – Lúc đầu thì cũng có nghĩ thế, hihi, nhưng bây giờ hết rồi.
- Em thấy ông nội hiền không?
- Có, ông vừa hiền vừa thương em.
- Ờ, với em thì vậy thôi! – Anh mỉm cười. – Chứ lời ông nói đối với anh muốn chống lại cũng khó. Ông đã muốn anh cưới em thì anh chạy lên sao hỏa may ra mới thoát!
Nghe anh nói cô ôm bụng cười lớn.
- Nhưng mà em vẫn chưa hiểu lí do…
- Trước đây ông nội anh và ông nội em có quen nhau. Lúc chiến tranh, ông nội em đã đỡ cho ông nội anh một phát đạn, sau đó hai người thất lạc, không còn tin tức gì của nhau, mãi đến lúc ông nội anh làm giàu, ông mới cố gắng tìm kiếm tin tức về ông nội em.
Càng nghe anh nói, mắt cô càng trợn lên.
- Thế rồi ông nội anh cũng tìm được ông nội em, ông định sẽ gả con gái cho ba em, nhưng tiếc là ba em đã có vợ và có em rồi. – Nói đến đấy anh tủm tỉm cười, nhìn mặt cô khờ ra, anh phải cố nén lại.
- Thế nên em gả cho anh?
- Ừ. Chỉ thế thôi!
- Ơ! Mà sao anh biết?
Anh chỉ cười mà không nói, thật ra anh cũng không thể nói được. Trước đây anh vốn rất khó chịu khi bị ép phải lấy vợ, có lần chịu hết nổi anh đã phóng xe tới nhà ông nội hỏi cho ra nhẽ.
- Vì sao ông bắt cháu phải cưới cái… cái cô kia?
- Cô nào? – Triệu chủ tịch gãi gãi mái tóc bạc.
- Ông… tức chết mất thôi! Cháu sắp chịu hết nổi cô ta rồi!
- Minh à, nào, ngồi xuống đây, từ từ ông sẽ nói cho cháu.
Vậy là ông kể câu chuyện đó cho anh nghe, anh cũng ngạc nhiên nhưng không tới trố mắt ra như cô.
- Nhưng mà…
- Cháu đã thành công như thế này, cháu còn đòi một cô vợ ngang ngửa như cháu hay sao? – Ông mỉm cười hiền từ nắm lấy tay anh. – Ông thấy cháu dâu tuy… tuy hơi khờ, hơi thật thà… hì hì, nhưng như thế lại hợp với cháu…
- Cháu tức chết với ông mất! – Anh nóng nảy gắt ầm lên.
- Ông nói thật mà, ông không thích người cầu kì kiểu cách, ông thích cháu dâu hơn…
- Thì đúng rồi! Ông bắt cháu phải gánh cái… cái cô đó, phải, ông thì nhẹ nhõm vì trả được nợ rồi, còn cháu, ông có nghĩ tới cháu không?
Nói rồi anh đùng đùng bỏ về.
Lúc đó thực sự anh rất rất tức giận, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh chợt thấy buồn cười, đúng là số phận. Nếu anh không thay ông nội “gánh” lấy “cái cô kia” thì bây giờ đâu có một cô vợ dở dở ương ương suốt ngày ríu rít cười nói với anh. Nhìn anh cười đầy bí ẩn cô thắc mắc ghê gớm nhưng nghĩ lại cô cũng không buồn bận tâm, quan trong là cô đã tìm ra nguyên nhân.
- Dạo này Thiên Kỳ thế nào hả anh?
- Hả? – Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô. - Ờ, thì nó khỏe, làm việc có tiến bộ, ngoan hơn trước!
- Chỉ vậy thôi na?
- Chứ em muốn sao? – Anh cũng nhìn cô. – Anh lên tập đoàn làm việc tối tăm mặt mày, chứ co phải rảnh rỗi mà hóng chuyện như em đâu!
Nghe anh nói thế cô cụt hứng lầm bầm không phục rồi đứng lên dọn chén bát.
- Trời ơi! – Anh cười khổ. – Chứ muốn anh vừa làm chủ tịch vừa làm nhà báo chuyên săn tin cho em hả?
- Nó khỏe, làm việc có tiến bộ, ngoan hơn trước! – Cô vừa rửa bát vừa nhái lại câu nói của anh.
- Ha ha, thôi được rồi, mà hình như nó đang qua lại với thư kí của anh.
- Cái gì? – Lần này cô bị anh làm cho sửng sốt tới mức làm tuột cả cái dĩa trên tay.
- Anh đoán vậy thôi, hơi đâu mà xem vào chuyện của người ta!
- Không, mai anh lên hỏi cho rõ đi!
- Hả? – Lần này đến lượt anh bị cô làm cho trố mắt. – Thôi nhé Triệu phu nhân, em hơi quá đáng rồi đấy!
Nói rồi anh đi lại gần ôm lấy eo cô.
- Thôi được, anh sẽ tìm hiểu, nhưng em phải trả công cho anh cơ!
- Trả cái gì?
- Hì hì!
Bàn tay anh liền làm cô đỏ mặt.
- Anh xấu xa! – Cô hét lên.
- Ừ, xấu, đã xấu rồi thì xấu hơn tí cũng chẳng sao! Em nhỉ?
Tiếng cô hét váng cả nhà, cả tiếng cười của anh, căn nhà vốn yên tĩnh giờ đây trở nên rộn ràng.
- Sau này em muốn sinh mấy đứa? – Anh thì thầm trong lúc đang hôn cô.
Bàn tay anh khiến máu nóng cô bốc lên đỉnh đầu.
- Một đội bóng!
- Phì… - Anh bị cô chọc cho phì cười.
- Đứa bé nhất sẽ ôm banh chạy, cho anh làm thủ môn, còn em làm trọng tài! – Cô cười khúc khích.
- Ừ ừ, nghe cũng vui đấy, vậy mình mau mau tạo một đội bóng đi!
Vậy là lại Dương Mãn lại có một đêm mệt mỏi.
- Anh đúng là… là…
- Là