
của em này.
Anh gõ cửa lên tiếng, cô vội vàng mở hé cửa thò tay ra lấy quần áo không quên thò cả đầu ra cười hì hì với anh, anh lắc đầu.
Đợi cô mặc quần áo rồi bước ra, anh giúp cô lau khô tóc. Cô vẫn nhìn anh ngượng nghịu, mãi không nói được gì.
- Sợ anh ăn thịt nữa à?
Cô bẽn lẽn mỉm cười, anh ôm cô vào lòng dịu dàng hôn cô.
- Ngốc ạ! Em có mệt không?
- Có.
- Vậy thì đi ngủ!
Anh đưa tay tắt đèn, căn phòng lại một lần nữa tối đen. Vòng tay anh ấm áp ôm lấy cô, Dương Mẫn chợt mỉm cười hạnh phúc, bỗng tay anh dịch xuống, áp lên bụng cô.
- Không biết bao giờ chúng mình có con nhỉ? – Cô thì thào.
- Hi hi, anh và em cứ “chăm chỉ” thì sẽ có sớm thôi mà!
- Thôi, đừng có mà lợi dụng nhé! Đau lắm! – Nhớ lại cảm giác lúc nãy cô chợt rùng mình. Cái cảm giác không nói thành lời đó lại khiến tim cô đập mạnh.
- Thì anh cũng nóng lòng mà, ông nội dạo này cứ điện thoại cho anh suốt, lần nào cũng hỏi bao giờ cho ông bế cháu, em bảo anh phải làm sao?
- Thế anh thích con mình giống ai? – Cô hỏi.
- Anh thích nó giống anh! – Anh cười hì hì. – Giống anh mới ức hiếp được người khờ khạo, chứ nó mà giống em thì…
- Này!
- Ây da, nhưng mà dù có giống ai thì anh cũng thương! – Anh vội làm hòa.
- Thương mẹ nhiều hơn hay thương con nhiều hơn? – Cô phụng phịu hỏi.
- Trời, tị nạnh với cả con mình, anh thua em thật rồi!
Anh siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng, họ mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, dậy muộn là lẽ đương nhiên.
Lúc cô tỉnh dậy anh đã mặc quần áo chỉnh tề. Thấy cô mở mắt nhìn mình, anh liền lại gần ôm lấy cô.
- Anh đi làm nhé, muộn rồi. - Tối nay anh có về muộn không? – Cô dụi mắt hỏi.
- Anh không biết, chắc là có, em nhớ ngủ sớm đi, đừng đợi anh!
Cô nhìn theo bóng anh cho đến khi cánh cửa đóng lại.
Mãi một lúc sau, cô mới uể oải ngồi dậy, toàn thân cô rã rời. Dương Mẫn đánh răng rửa mặt rồi đi xuống bếp, anh đã nấu sẵn đồ ăn, cũng tạm, không ngon nhưng cũng không khó ăn, tuy vậy từ hôm qua tới giờ cô chưa ăn gì nên bụng đói cồn cào, ăn một mạch hết sạch, ăn xong cô tựa lưng ra ghế, rất chi là khoan khoái mãn nguyện.
Ăn xong cô thay quần áo, vốn định tới trường nhưng nhìn đồng hồ thấy đã trễ nễn lại thôi.
Cũng khá lâu cô không về thăm mẹ nên cô quyết định sẽ về nhà. Hai mẹ con dương Mẫn vốn không hợp nhau, lúc trước cô chỉ lui tới thường xuyên để thăm ba, bây giờ ba mắt, cô cũng lười đến, hai mẹ con vốn chẳng nói với nhau được quá hai câu.
Dương Mẫn đi ra phố tìm mua một ít trái cây mang theo, mẹ cô vốn rất trọng vật chất, con gái lại lấy chồng giàu, mấy lần trước tới tay không, mẹ cô đã bóng gió nói xỏ xiên khiến cô ít nhiều thấy rất khó chịu.
Lúc cô tới trước nhà, nhà không khóa, khoảng sân vốn đặt đầy những chậu cảnh giờ đây bống trống trơn, hai bịch trái cây trên tay Dương Mẫn suýt nữa tuột ra rơi xuống đất. Cô vội vã chạy vào nhà thì thấy từ bên trong, một người đàn ông trung niên mặc quần đùi cởi trần bước ra, Dương Mẫn đứng chết sững trước khoảng sân trống, hai mắt đỏ hoe, đôi môi mấp máy không thốt nên lời. Thấy cô, người ông ta cũng có vẻ lúng túng.
- Mày còn vác mặt về đây hay sao?
Mẹ cô cũng từ trong nhà đi ra chẳng hề xấu hổ mà con lớn tiếng.
- Bà… bà…
- Tao làm sao? Mày cưới thằng chồng giàu rồi có còn nhớ đến tao hay sao?
- Bà đem cây cảnh của ba bám đi đâu hết rồi? – Cô gào lên, nước mắt rơi lã chã.
- Tao đem bán hết rồi, nếu không thì tao hớp không khí mà sống hay sao? – Mẹ cô cười nhạt.
- Sao… sao bà có thể… Mau trả lại đây! Bà mau trả cho tôi! – Cô nghẹn ngào đưa tay ôm lấy ngực. – Còn ông ta… ông ta… sao bà có thể… ba tôi chưa mất được bao lâu…
- Tao như vậy thì sao? Mày bắt tao phải ôm cái ảnh thờ của ông ta mà sống cả đời hay sao? – Nói rồi bà đùng đùng bước vào nhà cầm cái ảnh thờ ném ra ngoài cho cô.
Tấm ảnh bị ném mạnh vỡ tan nát, Dương Mẫn hai tay ôm miệng khóc không thành tiếng vội cúi xuống nhặt lấy bức ảnh. Mẹ cô nắm tay người đàn ông kia bước vào nhà, trước khi vào, ba không thèm nhìn cô lấy một cái. Người đàn ông kia vào nhà mặc thêm cái áo rồi đi ra định đỡ cô lên nhưng cô hất tay ông ta lên, đôi mắt đỏ hoe trừng trừng nhìn ông ta ghê tởm.
- Đừng chạm vào người tôi! – Cô gằn từng tiếng.
- Cháu…
- Ông câm đi! Đừng có ra vẻ đạo đức, tôi ghê tởm cả hai người. – Cô gào lên.
Bàn tay cô bị mảnh gương vỡ cào rướm máu, cô nhặt lấy bức ảnh của ba lên lảo đảo bước ra ngoài, cô ghê tởm, ghê tởm họ. Làm sao họ có thể ăn nằm với nhau trong chính ngôi nhà đó? Làm sao có thể làm những chuyện ghê tởm đó trước mặt ba cô?
Bà ta có còn là con người nữa không? Dương Mẫn bước đi như người mất hồn, toàn bộ những cây cảnh tâm huyết một đời của ba cô cũng bị bà ta bán sạch. Cô ngồi gục xuống b