
sẽ tới thăm cô.
- Vậy là tốt quá rồi, hôm nay thật sự rất rất rất có nhiều chuyện vui, hi hi! – Dương Mẫn nắm lấy tay anh. – Ôi, cuối cùng thì ông trời thương người ở hiền.
- Xì, ăn nói như bà cụ ấy! – Anh lắc đầu.
- Chứ ai như anh, vui sướng khổ đau cứ để trong lòng, vui thì phải cười, buồn thì phải khóc chứ! – Dương Mẫn không chịu thua.
- Vâng ạ, khổ lắm, hì hì, anh cười này được chưa! – Anh đưa tay nhéo má cô, ăn gì mà lắm chuyện quá! – Chắc ngày xưa mẹ em sinh cái miệng em ra trước hay sao ấy!
- Hì hì!! Hai người về đến nhà thì anh có điện thoại, là điện thoại của một người quen.
- Steven đấy phải không? – Đầu dây bên kia lên tiếng trước.
- Vâng, lâu quá không liên lạc với giáo sư. – Anh trả lời bằng tiếng Pháp.
Dương Mẫn đứng cạnh nghe mà chả hiểu gì, xem ra người gọi tới chắc cũng ghê gớm lắm, lần đầu tiên cô thấy anh nghe điện thoại với thái độ kính trọng như vậy. Tức quá đi mất, anh đang nói cái gì vậy nè, chả hiểu gì hết!!!
Mãi một lúc sau anh mới tắt điện thoại, vừa quay sang đã thấy cái mặt tò mò của Dương Mẫn.
- Ai đấy! – Y như rằng.
- Thầy giáo cũ của anh, thầy người Pháp!
Dương Mẫn dẩu môi.
- Kinh chưa, tiếng pháp cơ đấy, lỡ có cô nào người Pháp gọi cho anh làm sao em hiểu cái gì??
Anh bị cô chọc cho cười ngất.
- Ôi dồi ôi!! Vợ tôi đang ghen!
Dương Mẫn bị anh làm cho quê độ tức tối bỏ vào phòng, anh vội nắm lấy tay cô.
- Khổ lắm! Sao tự nhiên hôm nay lại ghen thế! – Anh nửa đùa nửa thật.
- Người như anh bao nhiêu là vệ tinh, bây giờ qua mặt em dùng ngoại ngữ cơ!
Anh cười bò, vợ anh ghen đáng yêu quá cơ!
- Là thầy giáo dạy anh lúc anh còn ở Pháp, lần này thầy sang đây đại diện cho bên đối tác kí với tập đoàn một hợp đồng quan trọng, thầy với anh trước đây cũng quan hệ khá tốt, anh đang có kế hoạch mời thầy vào làm trong tập đoàn.
- Ồ! Mà em cứ tưởng thầy giáo chỉ biết dạy học thôi chứ?
- Eo, cô nương ơi, giáo sư dạy đại học có danh tiếng được trọng dụng, họ vừa đi dạy vừa làm việc trong nhưng tập đoàn lớn, em có biết một buổi dạy của người ta đáng giá bao nhiêu không?
- …
Quả thật cô chả biết gì, nghe anh nói mà cứ như đang nghe chuyện ở đẩu ở đâu, đúng là chả hiểu gì, tự nhiên lại cảm thấy tự ti ghê gớm!
- Sao anh giỏi thế? – Cô buồn bã nói.
- Thì tại anh chịu học.
- Ơ, em cũng học 12 năm cơ mà!!
- Lúc anh bằng em, anh đâu có được la cà như em, tối ngày chỉ biết học học học, học rồi lại đi thực tập học hỏi kinh nghiệm.Không khéo vừa học lại vừa yêu đương loạn cả lên.
- Ơ. – Cô biết anh học hành rất vất vả, bây giờ nghe chính miệng anh nói thì càng thương anh hơn, cùng không để ý tới lời châm chọc của anh. – Nhưng mà sao anh không về tập đoàn làm luôn cho ông?
- Anh muốn có thêm kinh nghiệm, không muốn người ta bảo anh là kẻ bất tài chỉ dựa vào ông nội mà đi lên, ban đầu anh làm Giám đốc điều hành, sau đó lên chức chủ tịch. Em ngốc, em tưởng điều khiển cả một tập đoàn chỉ là ngồi đó và kí kí kí thôi sao? Có nói em cũng không hiểu được đâu!
- Vâng ạ!!!! - Dương Mẫn thở dài, đúng là cô suy nghĩ quá đơn giản rồi.
- Tự dưng anh muốn ăn mì. - Ừ, biết anh nhõng nhẽo ngay mà! Thôi để em đi nấu mì cho anh ăn. – Dương Mẫn cười hì hì đi xuống bếp. – Anh nhé, nói chuyện với anh lúc nào em cũng thiệt thòi, người gì đâu mà trí khôn với tư duy cứ dắt nhau đi chơi cùng một lúc, người ta nói gì cũng nói lại được.
- Thì như vậy mới trị được người lắm mồm như em.
Anh cũng đi vào phòng ngồi xuống bàn làm việc. Ngày nào cũng vậy cứ đến giờ giới nghiêm là Dương Mẫn lại lon ton chạy đi đâu chơi để anh làm việc, cả ngày đu bám anh như vậy nhưng thật ra số thời gian anh dành để ở bên cô vô cũng ít ỏi, mở mắt ra hôn cô một cái đã đi làm, chiều tối về, ở nhà với cô, đưa cô đi chơi lòng vòng hoặc ngồi xem tivi với cô xong là anh lại ngồi làm việc. cô cũng thật tội nghiệp, cả ngay anh đi làm, cô lang thang chơi chỗ này chỗ kia không thì cũng ngồi ở nhà, dạo này bụng to, anh sợ ra đường không cẩn thận rồi thế này thế kia nên giữ tịt ở nhà. Có đi ra đường cũng có vệ sĩ đi theo, hỏi thì anh bảo sợ bắt cóc mất.
Vừa nấu mì Mẫn vừa líu lo hát, hát chán chê lại nấu mì. Thật ra cũng chả có gì, cô chỉ nấu nước, đợi nước sôi chế vào hộp mì bỏ gia vị vào bưng lên cho anh.
- Đã có mì, tèn ta ren! – Cô mở cửa bước vào phòng.
- Ơ, mì ấy à?
- Chứ ý anh là mì gì?
- …
- …
- …
- Không ăn thì em ăn. – Dương Mẫn gật gù nhún vai định đi ra thì anh đã cản lại. – Đưa đây anh, có bầu ăn cái ấy không tốt đâu.
- Của anh! – Cô lại chìa li mì ra cười toe toét.
Anh vốn không tin vào chất lượng của mấy thứ này nhưng đang đói thì ăn thôi.
- Bao giờ xong gọi em nhé. – Mấy lời đó nói ra sao nghe tội nghiệp.