Duck hunt
Học Viện Thiên Tài

Học Viện Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329661

Bình chọn: 9.00/10/966 lượt.

h hợp để ẩn trốn. Hai chúng tôi núp vào sau dãy thùng xốp, người
tôi nép chặt vào Vũ. Một tay cậu ấy vòng qua ôm chặt lấy tôi. Nếu như trong một
hoàn cảnh khác, một tình huống khác, biểu hiện của hai chúng tôi hiện tại có thể
nói là khá mờ ám. Tim tôi bỗng nhiên đập loạn xạ. Quả thật thấy hơi tội lỗi khi
mà trong tình thế này tôi vẫn còn tâm trí để nghĩ lung tung như vậy.

- Kiểm tra
từng phòng đi! Bọn nó chỉ trốn ở quanh đây thôi! – Giọng nói của tên hình xăm
lúc nãy vang lên làm tôi sực tỉnh. Hắn mà vào đây thì tiêu. Cho dù hiện tại tên
đại ca và mấy kẻ khác ra ngoài, nhưng nhất định vẫn còn không ít người. Hai
chúng tôi làm sao mà chạy được. Tôi thấy Vũ cùng có vẻ lo lắng, mặc dù khuôn mặt
vẫn giữ vẻ bình tĩnh không đổi.

Tiếng nói lại
vang lên

- Kiểm tra
phòng đó xem!

Mồ hôi lạnh
trên lưng không ngừng túa ra. “Phòng đó” mà hắn nói, hình như là….nhà kho thì
phải! làm sao đây? Phải làm sao đây?




Trong khi
tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách gì, thì cánh cửa đã mở ra. Trong bóng tối, tôi cảm
nhận được bước chân đang tiến vào. Đầu óc càng trở nên bấn loạn. Tên bắt cóc
càng lúc càng tới gần. Nếu như không có mấy thùng xốp che chắn, hắn nhất định
đã nhìn ra chúng tôi rồi. Đúng lúc này, Vũ đột nhiên nắm chặt tay tôi, nói gọn

- Đành liều
thôi!

Ngay khi
tôi còn chưa kịp hiểu hết chữ “liều” trong câu nói của Vũ thì cậu đã bỏ tay tôi
ra, lao về phía trước. Vũ giang chân, đạp thật mạnh vào một chồng sách. Tên bắt
cóc có phần ngỡ ngàng. Hắn “a” lên một tiếng rồi cười

- Để xem
chúng mày còn chạy đâu!

Vừa nói, hắn
vừa tiến lại phía Vũ, trên tay lăm lăm một cây gậy bóng chày. Xung quanh tôi trở
nên hỗn loạn. Cho tới khi “Rầm” một tiếng. Tên bắt cóc lăn đùng ra đất. Ngay
trên người hắn là kệ sách cồng kềnh. Thì ra hồi nãy, khi Vũ đạp vào cái kệ sách
đầu tiên, nó đã đổ vào các kệ phía sau theo hiệu ứng đomino và ập lên người tên
bắt cóc tội nghiệp. Tôi chỉ thấy hắn nằm im, không nhúc nhích.

Trong lòng
tôi thầm thán phục, không ngờ Vũ trông mảnh khảnh như vậy, cú đạp cũng thật
là….uy lực quá đi! Chẳng hề để tâm tới sự ngưỡng mộ của tôi. Vũ chạy lại kéo
tôi rồi mở cửa lao ra ngoài. Tuy nhiên, tiếng động quá lớn đã gây sự chú ý của
những tên còn lại. Mặt tên nào tên nấy đỏ gay, hằm hằm nhìn chúng tôi

- Bọn chuột
nhắt chúng mày muốn trốn à?

Tôi và Vũ
lùi lại phía sau, phút chốc đã lùi tới tận mép tường. Ở đây chỉ có một cái cửa
sổ. Vũ đẩy tôi đến gần, nói như thét

- Nhảy đi!

- Cái…cái
gì?

Tôi sững sờ
nhìn cái cửa sổ tầng hai, bên dưới chỉ có một chiếc xe rơm nhỏ xíu, lỡ nhảy không
trúng thì tiêu đời.

- Nhảy mau!
– Vũ lại hét lên lần nữa. Mấy tên bắt cóc cũng đồng loạt xông lên.

Điều tôi nhận
thức được duy nhất lúc này là…mình đang bay! Phải! Vũ đã kéo tôi nhảy qua cửa
làm tôi sợ suýt khóc thét lên. Tạ ơn trời đất là chúng tôi đã đáp cánh an toàn
trên cái xe. Lưng tôi bị đập vào thành xe đau tưởng chết. Không có thời gian
thương xót cho cái lưng của mình. Tôi lại bị kéo dậy, nhảy ra khỏi xe. Hai
chúng tôi chạy thừa sống thiếu chết. Phía đằng sau là bọn bắt cóc đang hò hét
đuổi theo. Nhất quyết không chịu buông tha!

Vũ kéo tôi
chạy ngoành vào một con đường đất. Lúc này tôi mới biết, thì ra hai chúng tôi
đã bị bắt lên một ngọn núi. Xem ra có hét lên cũng không được ích gì. Cũng
không mong có thể có người tới giúp. Chúng tôi vẫn mải miết chạy. Hai chân tôi
dần nhũn ra, cổ họng bỏng rát. Từ nhỏ tới giờ, tôi đã không đội trời chung với
đường chạy, nhưng dường như lần nguy hiểm nào của tôi cũng dính líu tới nó. Hai
mắt tôi hoa dần, sau cùng không trụ được nữa, tôi vấp vào một hòn đá. Cả người
lao về phía trước. Cổ chân truyền đến cảm giác đau đớn. Tôi cắn chặt răng nhưng
vẫn khỏi “á” lên một tiếng. Vũ giật mình nhìn chân tôi.

- Tuyết
Mai! Sao thế? Còn chạy được không?

Tôi không
ngừng lắc đầu. Tôi sắp chết mệt rồi. E rằng chưa bị bọn chúng bắt thì đã chết
vì chạy thế này mất. Đôi chân chỉ cần khẽ cử động cũng đau nhói. Giọt mồ hôi to
tướng lăn từ trên trán, chảy vào mắt cay cay. Tôi thở dốc nói

- Cậu chạy
một mình đi! Nhanh đi!

- Đừng có
nói lung tung! Tôi không bỏ lại cậu đâu! – Gương mặt Vũ trở nên cương quyết.
Tôi vẫn xua tay.

- Không được!
Nếu cả hai chúng ta cùng chạy, bọn chúng sẽ bắt được mất! Cậu mau chạy đi!

Tiếng đuổi
theo phía sau càng lúc càng gần. Tôi lấy hết sức đẩy mạnh Vũ

- Cậu đi
đi!

Ánh mắt cậu
ấy dừng trên người tôi. Rồi không cần suy nghĩ. Vũ cúi xuống, kéo hai cánh tay
tôi choàng lên vai cậu.

- Cậu làm
cái gì thế? – Tôi hét lên khi thấy cậu ấy cúi xuống, cõng tôi trên lưng

- Cậu điên
rồi! Cả hai chúng ta sẽ bị bắt mất! – Tôi ức đến nỗi bất khóc. Không ngừng vùng
vẫy.

Vũ vẫn nhất
quyết cõng tôi chạy về phía trước. Lớp áo sơ mi của cậu bị đã ướt đẫm. Dải băng
dài trên trán hoàn toàn trở thành sắc hồng. Cậu nắm chặt lấy tay tôi. Giống như
nói hãy tin tưởng vào c