
ừ ngoài chạy vào, vừa nhìn thấy đại ca thì co rúm, luống cuống
hỏi
- Có chuyện
gì vậy đại ca?
Tên kia lại
quắc mắt nhìn hắn
- Mày trông
bọn nhóc thế nào vậy hả?
- Em….em
xin lỗi!
- Trông coi
bọn nó cho cẩn thận đi. Để xổng thì đừng trách! – Hắn hừ mũi, hình xăm càng cúi
thấp đầu
- Dạ! Em biết
rồi!
Tên đại ca
cảnh cáo nhìn hai chúng tôi, sau đó mới đi ra ngoài. Tôi bất lực nhìn hắn mang
ghim đi mất. Mặt méo xệch. Ngốc! Đúng là ngốc! Bây giờ biết lấy gì mở khóa đây?
Tôi tự đập vào đầu mình, sau đó lại giương cặp mắt thảm hại nhìn Vũ. Đôi lông
mày của cậu nhíu chặt, nhưng vẫn không nói gì.
Hình xăm
quay lại phía chiếc bàn lúc nãy, ánh mắt cảnh giác nhìn hai chúng tôi, hắn cứ uống
một ngụm, lại quay ra nhìn. Đừng nói hai con người, một con ruồi cũng không chạy
được. Trong lòng tôi càng lúc càng hoang mạng, nhăn nhó nhìn Vũ
- Này! Cậu
mau nghĩ cách đi chứ!
Cậu ta
không trả lời, ánh mắt khẽ đảo qua một lượt rồi dừng lại ở một điểm. Không chắc
chắn nhưng tôi thấy mắt Thiên Vũ hình như sáng lên. Cậu quay ra phía tên bắt
cóc
- Tôi khát
rồi!
Hắn đang uống
thì dừng lại, gườm gườm nhìn Vũ. Lát sau, hắn mang một chai nước đến, đặt trước
mặt cậu
- Uống đi rồi
ngậm miệng lại!
Kể ra thì
tên này khá …ngoan!
Vũ nhìn
chai nước, cau mày
- Tôi muốn
uống sữa!
- Hả? – Cả
tôi và tên bắt cóc đều ngạc nhiên
Đã là lúc
nào rồi mà cậu ta còn giở thói công tử ra chứ. Làm tôi tưởng cậu nghĩ ra được
cách gì hay ho. Thực tình rất muốn lao lên cho Vũ một trận.
- Tôi muốn
uống sữa! – Vũ lặp lại
- Lấy đâu
ra sữa cho mày chứ? – Tên bắt cóc hơi ngớ ra.
- Ông không
đi mua được sao?
- Cái gì?
Mày bảo tao đi mua sữa cho mày?
- Phải!
Mặt hình
xăm ngây ngốc đến tội nghiệp. Trong khi đó, Vũ vẫn điềm nhiên, chẳng có vẻ gì
như là nói đùa. Tôi thật sự rất muốn hét lên. Rốt cuộc là cậu ta có biết mình
đang bị bắt không đấy? Nhận thấy ánh mắt khó hiểu của tôi, Vũ chỉ thản
nhiên…quay đi.
- Mày nghĩ
mày là ai hả? – Hình xăm vứt điếu thuốc đang hút dở, tức giận đứng dậy.
- Tùy thôi.
Chốc nữa tôi chết khát, xem ông sẽ ăn nói ra sao với ông chủ của mình. – Cậu
nhướng mày, khuôn mặt có chút ngạo mạn
Hình xăm trừng
mắt. Hắn ngây ra một lúc, nhưng rồi có vẻ việc bị ông chủ trách tội nặng nề
hơn, hắn đành nhún nhường
- Dù sao
thì mày cũng chết, cho mày uống sữa lần cuối. Chờ đấy, thằng nhãi!
Hắn nói rồi
cau có bỏ ra ngoài. Cánh cửa lại đóng sập một tiếng. Tôi không kìm được gắt
lên!
- Cậu làm
cái gì vậy hả? Muốn uống sữa chờ về nhà mà uống!
Vũ không
nói gì, trên khóe môi lại hiện ra một nụ cười bí hiểm. Cậu xoay người, đẩy đẩy
một chai gì đó từ phía sau ra. Hai mắt tôi trố lên
Axit???
- Sữa của
mày đây! – Hình xăm đặt chai sữa lớn trước mặt Vũ. Khuôn mặt cau có vì bị cậu…sai
vặt.
- Tay tôi
như vậy làm sao uống được? – Vũ hơi ngửa ra sau, giơ hai cánh tay đang bị trói
chặt lên. Mắt vẫn nhìn thẳng vào hắn.
Hình xăm hừ
một tiếng, bước tới tháo dây rồi lại buộc về đằng trước giống tôi. Xong xuôi, hắn
đe dọa
- Ngoan
ngoãn ngồi đó và đừng gây thêm rắc rối nào nữa, biết chưa?
Tôi lẳng lặng
nhìn về phía Vũ, chỉ thấy trên khuôn mặt cậu khẽ nở một nụ cười. Chờ cho hình
xăm ra ngoài. Tôi mới hơi tiến lại, khẽ gọi
- Bây giờ
chúng ta phải làm gì?
Vũ không giải
thích. Cậu lấy lọ axit lúc nãy ra, hai tay nhanh nhẹn xoáy nắp. Sau đó từ từ
rót sữa vào lọ axit kia. Xong xuôi, cậu lắc nhẹ. Rồi đổ hỗn hợp vừa pha trộn ra
đất. Khoảng vài phút sau, hỗn hợp bắt đầu đặc lại. Tôi vẫn không hết ngạc
nhiên. Chỉ thấy Vũ dùng tay véo một ít từ khối trộn giữa sữa và axit, tán thật
mỏng, vừa làm vừa giải thích.
- Khi cho sữa
vào axit sẽ làm cho nó đông lại, chỉ cần để khô là có thể tạo thành vật chất cứng
hơn nhựa. Hiểu chưa?
Tôi chỉ
tròn mắt nhìn cậu. Hỗn hợp trong tay Vũ mỏng dần, gần như bằng chiếc ghim. Hóa
ra cậu ấy định dùng nó để mở khóa thay cái ghim bị mất. Vũ chìa cho tôi chiếc
ghim hỗn hợp
- Thế này
được chưa?
- Được! Được!
– Tôi gật. Nắm chắc chiếc ghim nhựa trong tay. Nó quả thật đã khô lại, rất rắn
chắc. Vũ giục
- Nhanh
lên!
Tôi lại tiếp
tục gật. Lúi húi mở khóa. Lần này nhất định không thể để hỏng nữa. Đây là cơ hội
cuối cùng rồi. Tôi tự cổ vũ mình. Vừa xoay nhẹ chiếc ghim. Mồ hôi lạnh không ngừng
túa ra. Sau cùng, chiếc ổ khóa đánh “cạch” một tiếng. Tôi lắc nhẹ, chốt liền bật
ra. Tôi bịt miệng, cố ngăn tiếng cười phấn khích.
Hai tay vừa
được tự do, tôi lập tức chạy tới tháo dây trói cho Vũ. Đúng lúc này, bên ngoài
lại vang lên tiếng xôn xao. Có khi nào tên đại ca lúc nãy đã quay trở lại. Tôi
lại không kìm được lo lắng nhìn Vũ
- Chúng ta
phải làm sao bây giờ?
Lông mày cậu
nhíu chặt, thầm nhẩm tính
- Bọn chúng
tới tìm mẹ tôi đòi giao tiền, có