Học Sinh Chuyển Lớp (Phần 2)

Học Sinh Chuyển Lớp (Phần 2)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327881

Bình chọn: 9.00/10/788 lượt.

h vở được sưu tầm từ thời
chị Thanh thôi cho đến ông anh trời đánh đổ dồn về tôi. Cái tôi cần là
thời gian để ôn luyện cho hết, chứ chưa bao giờ sợ thiếu đề để ôn luyện. Thậm chí trong nhà tôi, những đề thi của những năm 93,94 cũng đầy ắp.
Tôi, phận em út, được kế thừa tinh hoa bao cuốn sách hay của anh chị, kế thừa luôn điều gửi gắm của những người đi trước là học để thành tài.

-“Xin lỗi anh chị, tối nay em giải bộ đề này”.

Tôi vừa đạp xe vừa nhìn ra sau, cái bô lô đeo bên hông, vẫn leng keng cái
móc khoá hình đồng xu Dung tặng, và bộ đề Ngữ Yên cho mượn ở bên trong.

-Mặt mày sao thâm quầng ra thế?

Câu hỏi được lặp lại y chang lời thằng Hoàng, Nhân, và Nguyệt của mấy đứa bạn chung lớp. Hai vết thâm
quầng hai bên con mắt, cộng với tóc tai lỉa chỉa, mặt mày ngơ ngác khiến cho đám bạn ngỡ ngàng. Tác dụng phụ của việc quyết tâm giải đề thi là
đây.

-Đi mua bánh mì ăn mày!

-Thôi để tao ngủ chút đi!

-Cái thằng, vật vờ, đi không?

-Không, tao ngủ.

Thằng Phong mập vừa cất bước ra đi là thằng Bình Boong nhảy tới phá hoại ngay giấc ngủ ngắn ngủi:

-Ế, cái bài hát….!

-Ê, bài gì mày….!-Tôi bật dậy nhanh như chớp, cố to tiếng át cái bí mật nó chuẩn bị nói ra.

Công nhận thằng Hải làm việc nhanh gọn lẹ thiệt, mới vừa vào lớp mà hầu như
thằng nào thằng đấy đã biết kế hoạch hết trơn. Tôi kéo thằng Bình ra ban công.

-Cái bài mày nói tao đàn..!

-Ờ, rồi sao?-Tôi ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai uể oải.

-Tao biết đàn có một thôi…..!

-Hở, thế bài nào?

-Bài Sát cánh bên nhau tao không biết đâu nhé.

-Thế tập, còn dài mà?

Nó nhăn mặt giải thích, nào là nó chỉ học theo kiểu nhìn thao tác tập
theo, có chút rành rỏi vậy thôi, chứ nhạc lý nó chẳng biết cái gì hết
trơn.Nào là cái gì Đô trưởng, La thứ, La trưởng tôi nghe mà lùng bùng lỗ tai.

-Mày hiểu không?-Nó chốt một câu ngắn gọn.

-Không..!

-……!

-Tao có biết cái gì về đàn đâu mà mày nói, khác gì nước đổ đầu vịt.

-Thế giờ làm sao?

Cuối cùng, đành phó mặc vào thiên chất nghệ thuật của thằng Bình Boong được
tớ đâu thì hay tớ đấy. Vạn sự khởi đầu nan, gian nan thấy hơi nản, tôi
vô lớp đánh một giấc cho tới khi tiếng trống vang lên báo hiệu giờ sinh
hoạt lớp.

Nhìn chung, không khí lớp tôi vẫn diễn ra như bình
thường. Vẫn là một lũ con trai cười toe toét, vô âu vô lo. Mà nào ai có
biết, tất cả chuẩn bị dành một món quà bất ngờ cho những bạn nữ trong
lớp. Cái chiêu của thằng Hà thật độc, lúc con người ta tưởng như đã
tuyệt vọng thì hi vọng tới, hạnh phúc sẽ trở nên gấp bội vui mừng. Tất
cả con gái trong lớp đều bị đánh lừa bởi vẻ “ giả tạo” của con trai lớp
tôi. Nhưng chí ít vẫn còn một người không hề bị đánh lừa.

-Hải và Hà ở lại mình nói chuyện xíu nhé!

-Cả Tín nữa?-Dung lừ mắt nhìn tôi.

Xong cái ước muốn về nhà đánh một giấc trên cái giường quen thuộc, tôi vật
vờ ngồi lại chiếc bàn thứ hai sau chỗ Dung. Trong lớp chỉ còn lại bốn
người. Mấy thằng bạn nghe tiếng trống đã chạy về từ lúc nào:

-Mình muốn trao đổi về việc tổ chức 20-10!

Cả ba thằng tôi vẫn đóng kịch rất khéo, thản nhiên pha lẫn chút bất ngờ sực nhớ ra, đồng thanh im lặng.

-Bây giờ bàn tính kế hoạch nhé!

-Thôi, không cần đâu Dung?-Thằng Hải lên tiếng trước.

-Còn lâu mới tới mà..!-Thằng Hà cũng phụ hoạ theo.

-Ừ, còn nhiều thời gian mà, kế hoạch thì cứ như cũ nhé!-Tôi nhởn nhơ.

Trước thái độ của ba thằng như vậy thì Dung phát bực. Nàng khẽ nhún vai, thở
dài tống hết vẻ khó chịu ra, lấy giọng bình tĩnh tiếp tục:

-Vậy là ba người không để ý tới?

-Thôi, như cũ mà làm đi!

Thằng Hải phán một câu xanh rờn, bỏ đi về trước, thằng Hà cũng hết cách biện
hộ, cất bước theo sau. Bao nhiêu tội vạ đổ hết về thằng còn lại, là tôi
đang ngáp ngắn ngáp dài.

-Sao mấy người không có ý thức gì vậy?-Dung vẫn còn cáu gắt lắm.

-Ơ..thì dù sao Dung cũng là phụ nữ, cũng đâu cần can thiệp vào vấn đề này!

-Nhưng trước hết Dung là cán bộ lớp, mà các bạn nữ thì…!-Tinh thần trách nhiệm cao quá, tôi chẳng biết nói sao.

-Thì chương trình có rồi đó thôi?

-Như năm ngoái à?

-Ừ…thì.!

-Không có gì mới mẻ hơn sao, Dung đang nói với tư cách là…..!

-Thế Dung không tin Tín có kế hoạch sao!

Tôi gắt lên đáp lại, không kịp bình tĩnh vì một bên đã chạy chương
trình, một bên phải giữ bí mật kiểu này. Tôi biết, Dung là cán sự lớp
muốn có một chương trình cho các bạn nữ, chứ không phải đứng trên phương diện của một người phụ nữ yêu cầu này nọ cho chương trình phải đặc sắc
vào ngày của mình. Dung không nói câu nào cất bước đi trước, bỏ mặc tôi
đứng lại giữa sân trường vắng lặng.

-“Thôi, có lẽ Dung giận vì tưởng bọn mình không chu đáo thôi”.

-“Hay là Dung không tin tưởng những người bên cạnh, độc quyền


Snack's 1967