Polaroid
Học Sinh Chuyển Lớp (Phần 2)

Học Sinh Chuyển Lớp (Phần 2)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327982

Bình chọn: 9.5.00/10/798 lượt.

món quà như
thế nhiều khi có ý nghĩa, nhưng lạm dụng quá cũng là điều không nên. Với lại Quang Dũng đã ra album mới đâu, tặng album cũ thì Nàng có rồi.
Không lẽ học theo Thầy tôi, tặng sách, mà sách gì bây giờ?

-Mày sao nghệt ra thế?-Nó nhìn tôi, chắc cũng đoán biết phần nào tôi cùng cảnh ngộ với nó.

-Không, không có gì…tao về đã, có gì mày hỏi thằng Vũ ấy.

-Hài, hỏi mày còn không biết, hỏi thằng Vũ thì thua luôn ấy!-Nó chán nản đi về, tôi chán nản lên xe bus.

Trở về nhà, sực nhớ tới lời thằng Bình boong lúc sáng, nó đã có quà cho Mẹ
nó, còn riêng tôi thì chưa. Đó có lẽ là điểm tôi chưa bao giờ cảm thấy
mình lớn, ngay cả người yêu thương mình nhất cũng không nhớ ra.

-Ba!

-Gì vậy con?-Ba tôi hạ tờ báo đang đọc dở xuống, nhìn tôi.

-Ba mua quà cho Mẹ chưa?

-Ờ..chắc anh lại xin tiền tôi mua quà cho bạn gái nên hỏi khéo chứ gì?

Người lớn là vậy, khi không muốn đề cập tới một vấn đề nào đó, họ thường kiếm ngay một vấn đề tương tự để nói. Tôi chắc chắn rằng ba tôi đã mua quà,
hoặc đã lựa được một món quà dành cho Mẹ tôi theo cách ưng ý nhất nhưng
vẫn giấu tôi thôi.

-Không, con hỏi để mua quà cho Mẹ!

-Không mua cho bạn gái thật à?-Ba tôi lại chọc lại.

-Ba Mẹ toàn bảo con lo học, giờ lại bảo có bạn gái, mâu thuẫn quá!

-Thế giờ xin tiền mua quà cho Mẹ chứ gì?, tôi sợ anh.-Ba tôi đưa tiền cho tôi, cười tươi.

Chỉ chờ có thế, tôi cảm ơn rối rít rồi xin phép ra ngoài. Cưỡi con ngựa sắt phóng như bay ra khỏi nhà, nhè hướng mấy cửa hàng bán quần áo mà tiến
tới.

-Cô, cho con xem cái kẹp này!

-Mua quà cho bạn gái à Tín?

-Dạ không, cháu mua cho Mẹ!

-Có hiếu ghê gớm, chẳng như con cô, nó chẳng để ý gì cả?

-“Cháu cũng khác gì nó đâu”-Tôi cười cho qua chuyện, thầm nghĩ.

Sau một hồi quần thảo việc chọn lựa giữa gần trăm cái cài tóc, với một
thằng con trai như tôi thì quả là khó khăn. Mất gần nửa tiếng cầm cầm so so, rồi thì phân vân, tôi cũng lựa được một chiếc ưng ý. Đặt món quà
trong chiếc hộp nhỏ nhắn mà lòng tôi thấy vui vui.

Kế đến, tôi lại xách xe đạp thẳng đến nhà sách. Chẳng hiểu là do không
thể nghĩ ra món quà nào cho Dung, hay là cảm thấy hình ảnh Thầy mua sách cho Cô là quá tuyệt nên tôi học theo. Dựng xe ở nhà sách, tôi bắt đầu
cảm thấy mình như mò kim đáy bể. Thầy tôi còn biết Cô thích sách nào,
biết cô từng say mê cuốn sách ấy ra sao chứ bản thân tôi thì chịu. Dung
thích sách về thể loại nào: Truyện, lịch sử, khoa học, thơ…thì tôi xin
chịu thua.

Đi dọc qua các kệ sách cao quá đầu người, tôi lượn
khắp các quầy. Ghé qua quầy Lịch sử, những cuốn sách mà tôi thích nhất,
rồi cũng đặt nó trở lại vị trí cũ.

-“Chắc gì Dung đã thích như mình”.

Đi ngang qua quầy truyện, cuốn nào cũng chẳng vừa ý. Harry Potter thì chắc có lẽ là hiện tượng quá rồi, nếu mình chọn nó thì không có gì đặc sắc
cả. Các truyện khác thì tôi chưa đọc qua nên cũng không thể chọn để tặng được.

-“Hay là sách Anh Văn nhỉ, chẳng phải Dung nói sẽ thi khối D sao”.

Nhưng ý nghĩ đó ngay lập tức tắt lụi, bởi vì nó không có tính khả thi cao.
Vốn liếng Ngoại ngữ của tôi chưa đủ để chọn mua một cuốn sách ôn thi.
Tặng cho Dung khác nào “múa rìu qua mắt thợ”.

Cuối cùng, tôi ưng ý với món quà tổng hợp từ quầy lưu niệm cho Dung. Một cuốn sổ màu nâu
cà phê sữa trùng màu với cuốn nhật ký của Dung. Một cây bút ở trên đầu
bấm là hình biểu tượng chú hề được làm theo lối ngộ nghĩnh. Cuối cùng là một chiếc móc khoá hình cô bé Maruko. Có lẽ chiếc móc khoá này có mái
tóc chỉ ngang vai như Dung vậy.

-Chị ơi tính tiền cho em, lấy cái hộp màu xanh nhạt nước biển cho em luôn nhé.

Tôi đặt mấy món quà xuống quầy tính tiền gần cửa ra vào. Quầy tính tiền nhà sách có khác, trang trí thật đẹp. Trên cao có chiếc băng-rôn nhỏ treo
chữ “Chúc mừng ngày phụ nữ 20-10”. Ở dưới cái băn-rôn đó có một kệ sách
nhỏ hơn, nằm sát cửa ra vào. Có lẽ lúc vào tôi không để ý.

-Kệ sách gì vậy chị?-Tôi chỉ cái kệ được phun lớp sơn bóng loáng.

-À, là những cuốn sách hay và bán chạy đó em!-Chị thu ngân vui vẻ trả lời.

Tôi tiến lại gần. Sau một hồi nhìn từ trên xuống dưới, tôi lấy một cuốn ưng ý nhất. Cuốn sách này một thời gian dài nó đã nổi tiếng và gây xúc động lẫn cảm phục cho độc giả.

-Em cũng thích cuốn này sao?-Chị thu ngân ngạc nhiên hỏi.

-Dạ!

-Chị tưởng tuổi như em thì thích mấy cuốn phụ san Hoa Học Trò hơn chứ.

-Dạ, tuỳ người chị ạ, em lớn rồi mà!

Chị thu ngân tủm tỉm cười, đưa tiền thừa lại tôi, vẫy tay chào “người lớn”
vừa đi ra khỏi nhà sách. Còn thằng “người lớn” thì đang cầm ba món quà
trên tay. Một món quà cho người Mẹ, người mà luôn yêu thương nó nhất-Món quà biết ơn. Món quà tình cảm-Cho người bạn gái nó đã dành yêu thương
gửi cô gái đó. Và món quà cuối cùng, không biết nên gọi là món quà gì,
món quà tình bạn. Không hẳn, vì nó còn