
.
“Cô đến thật đúng là nhanh a, yên
tâm, bọn họ rất an toàn, cho dù cô có nhờ” Hồn Tế “Cùng” Huyết Phệ “Đem
Nhật bản lật tung hết lên thì cũng tìm không thấy bọn họ, để cho nhiều
người hơn nữa giúp cô tìm cũng không ích gì, nghỉ ngơi thật tốt đi. Tôi
sẽ tìm cô” là cái người thần bí kia, tôi đoán không sai, anh ta quả
nhiên đang âm thầm giám thị tôi, hơn nữa còn lầm tưởng tôi nhờ hai đại
bang phái hỗ trợ tìm người, cảnh giác nhìn chung quanh một chút, đột
nhiên, một tiếng tiếng thắng xe của máy xe vang lên bên cạnh. Phong cầm
mũ bảo hiểm, đi đến cách tôi khoảng một cánh tay thì dừng lại nhìn tôi , đột nhiên đưa tay ôm lấy tôi thật chặt, đầu tựa vào cổ của tôi, hơi thở dồn dập, người này bị tôi làm cho sợ hãi sao, đưa tay, ôm lấy anh, dưới đèn đường bóng dáng của 2 người bị kéo thật dài. Dần dần hô hấp của anh cũng vững vàng lại, từ từ buông tôi ra, giúp tôi vén lại mấy sợi tóc bị gió thổi bay tán loạn, dịu dàng sờ lên khuôn mặt của tôi, nhẹ giọng nói “Cậu làm tớ lo sợ, hôm nay trở về, biết cậu đả thương hộ vệ rồi rời
khỏi, gọi vào điện thoại của cậu thì không bắt máy, tớ thật lo lắng cho
cậu, cậu biết không?”
“Thật xin lỗi, tớ không phải cố ý, là bọn họ ngăn không để cho tớ đi tớ mới ra tay đả thương bọn họ ” tôi nhỏ giọng giải thích.
“Sau này cậu ra khỏi cửa phải nói cho tớ biết một tiếng, biết không? Từ bây
giờ không cho phép cậu rời khỏi tầm mắt của tớ nửa bước” nói xong nhẹ
nhàng ôm lấy tôi, “Ân” tôi thuận theo, ở trong ngực của anh gật đầu. Sau đó chúng tôi cùng nhau lên xe trở lại biệt thự ở vùng ngoại thành. Trở
lại biệt thự cũng đã gần hai giờ sáng. Rửa sơ mặt một chút liền chuẩn bị ngủ, nhưng là tôi không quen giường, như thế nào cũng ngủ không được.
Nghĩ tới có nên hay không đem việc điều tra được nói cho anh biết, đột
nhiên, nghe được chốt cửa vang lên thanh âm chuyển động nhẹ, đã trễ thế
này là ai, nhìn lén nơi cửa phòng, “Răng rắc” đã thấy, là Phong, đã trễ
thế này sao còn vào phòng tôi, tôi làm bộ ngủ say.
Rón rén tiêu
sái đến trước giường, nhìn bộ dạng tôi ngủ say, không tự chủ đưa tay vén lại mớ tóc rối phủ trên mặt tôi, khẽ vuốt ve gương mặt xinh đẹp của
tôi, đầu chậm rãi nhích tới gần, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng hôn lên trán tôi “Ngủ ngon” nhẹ giọng nói ra. Đứng lên đang chuẩn bị rời đi, cánh
tay đột nhiên căng thẳng , quay đầu, anh mở to hai mắt “Làm sao còn chưa ngủ” ” tớ, tớ lạ giường, ngủ không được” buông tay anh ra, đỏ mặt nói.
Anh đi tới bên kia giường, vén lên góc chăn, “cậu, cậu muốn làm gì” tôi
cảnh giác nhìn anh “Ngủ a, nhìn không thấy a” anh thản nhiên nói, giống
như đây là việc dĩ nhiên “Nhưng, đây là giường của tớ” ” vậy thì thế
nào, dù sao giường của cậu cũng khá lớn, hai người ngủ cũng sẽ không
chật a” nháy mắt mấy cái.”Tớ không quen” tôi lôi kéo chăn quệt
mồm.”Ngoan đi, trời sắp sáng rồi, mau lại đây ngủ đi, yên tâm, tớ sẽ
không làm gì cậu ” vừa nói đem tôi kéo đến bên cạnh anh, đầu gối ở trên
cánh tay của anh, thay tôi vén lại góc chăn, hai cánh tay đem tôi nhốt
lại, bao vào trong ngực. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, mái
tóc dài rũ xuống trên trán, che kín ánh mắt. Sống mũi thật thẳng, đôi
môi thật mỏng, từng đường cong của khuôn mặt thật nhu hòa, lại lộ ra vẻ
kiên cường, thêm một chút ôn nhu. Trên đời làm sao lại có người đẹp như
vậy, mỹ nam. Tôi thật giống như có chút thích anh rồi.
Từ từ ngẩng đầu hôn 1 cái lên gương mặt của anh, liền nhanh chóng lui về trong ngực của anh, vui vẻ nhắm mắt ngủ.
Mở mắt ra, nhìn người con gái đang ngủ say trong ngực, nghĩ tới nụ hôn
nhanh chóng lúc nãy, thật giống như nằm mơ, vui vẻ cười cười, đem cô ôm
càng chặc hơn.
Hai người khóe miệng mỉm cười, thiếu nam thiếu nữ cùng nhau tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
“Chào buổi sáng” vừa nói vừa khẩn trương rời giường, chạy như bay vào
phòng rửa mặt, bên ngoài truyền đến tiếng cười lớn của Phong.
Rửa mặt xong sau, người làm đã chuần bị xong bữa sáng, đơn giản ăn xong bữa sáng, Phong nói muốn đi “Huyết Phệ” xem một chút, anh không cho tôi rời khỏi tầm mắt của anh, liền đem tôi theo. Một đường lái xe dọc theo vùng ngoại thành đi, đi đến một nơi là 1 thôn trang nhỏ gần với thành thị,
nói là thôn trang nhỏ, lại không giống, nói giống thôn trang là vì bây
giờ là lúc người người ra đồng, ngay cả tiếng kêu hay tiếng cho sủa cũng không có, hơn nữa, muốn làm nông cần phải ra khỏi cửa sao, nhưng là
trước mắt thôn trang này một bóng người cũng không có, hết thảy quá mức
an tĩnh cùng quỷ dị! Tôi lôi kéo tay của Phong, đem ý nghĩ của tôi nói
cho anh biết, anh cười véo mũi của tôi “Nghĩ gì thế, nghi ngờ có nguy
hiểm nhìn xem có gì không, tớ không phải nói dẫn dẫn cậu đến ” Huyết Phệ “Ư, cậu đã nhìn thấy đám người xã hội đen làm nông hoặc là dậy sớm
chưa?” Tôi bừng tỉnh đại ngộ! Anh chạy xe về phía trước, quẹo trái quẹo
phải, rốt cục dừng ở một cái nhà kiểu Nhật cũ kỹ, tôi đang muốn đẩy cửa
ra, Phong kéo tôi lại “Cẩn thận, trên cửa có cài bẫy” lấy ra một tờ thẻ, đặt ở vị trí cạnh cửa “Tích” một tiếng, cửa tự động mở ra, ngất,