
ăn của nó, rõ ràng mọi
chuyện ở đây có vẻ phức tạp hơn Quân nghĩ, điều gì đó làm nó phải lựa
chọn như vậy mặc dù rất đau, ngập ngừng một chút, Quân lại nói
-Tại sao?
-Để cho Phong quên Nhi!
-Tại sao?
-Vì……. Nhi không yêu anh ta nữa!
-Tại sao?
-Quân đừng hỏi nữa! Đừng hỏi tại sao nữa, Quân có thể giúp Nhi không?
Quân dường như không thể nhịn được nữa, nhìn nó gắt lên
-Nhi không thấy mình ích kỷ sao? Lúc cần thì Nhi lại tìm đến Quân. Nhi
đã chọn Phong , chưa được bao lâu lại muốn từ bỏ, Nhi thích đùa giỡn với tình cảm của người khác như vậy sao? Nhưng tại sao lại nhờ đến Quân
chứ? Không yêu thì hãy nói thẳng với Phong đi! Nhi biết không, nếu là
chuyện khác thì Quân sẽ giúp, còn chuyện này thì không!
Nước mắt mặt đắng rơi xuống trên gương mặt nó, nhìn Quân với anh mắt đầy đau khổ, nó lại van lơi
-Tại sao Quân lại không muốn giúp Nhi? Chỉ một lần cuối cùng, không được sao?
-Không! Vì Nhi không thành thật, lí do không phải Nhi không yêu cậu ta nữa. Hãy nói thật lí do và Quân sẽ chấp nhận!
-Được thôi, bệnh tim giai đoạn 3
-Sao?
Quân sửng sốt, cậu không thể bình thản trước việc này được vì tim cậu
đang bị dằn xé bởi câu nói đó. Bệnh tim giai đoạn 3 rồi sao? Quân khó
khăn buông tay để nó được hạnh phúc, cuối cùng kết cuộc mọi thứ lại tan
vỡ. Quân im lặng, nỗi đau đang lớn lên một cách nhanh chóng trong cậu,
Quân đang cố đấu tranh với chính mình, để cậu không phải khóc vì Quân là con trai.
-Xin… lỗi Quân… nhiều lắm!
Chợt nghe tiếng xe chạy tới, bóng hắn lấp ló. Nó kìm nén mọi nỗi đau và
làm một điều không tưởng. Nó hôn Quân! Một giọt nước mắt lại lăn dài
Chỉ trong tíc tắc, nó buông Quân ra, nhanh tay gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt và cười tươi, nói nhỏ với Quân một câu
-Vậy nhé, chúng ta sẽ diễn vở kịch này, không lâu đâu!
Rồi thúc Quân rời khỏi chốn này. Trước khi đi, nó vẫn liếc nhìn xem biểu hiện của hắn, nhưng mọi thứ nó thấy được là, hắn đang đứng chết lặng
trong bóng tối. Một nỗi đau lớn cho cả 3 người…..
Bước về nhà với tâm trạng mệt mỏi, nó biết là hắn vẫn
chưa về đâu. Trở về phòng mình, nó ôm con Pippi mà khóc. Khóc trong câm
lặng và không thành tiếng, nó thương Pippi lắm, nhưng nếu kết thúc với
hắn thì chắc chắn nó phải bỏ Pippi ở lại. Nó không muốn như vậy, nhìn
từng món đồ ở đây, từng món quá hắn tặng, liệu nó sẽ phải vứt bỏ tất cả
sao? Nước mắt cứ mãi rơi ướt đẫm cả áo.
* * * * * * *
Mãi đến nửa đêm hắn mới trở về nhà, bước xuống xe, trở về phòng. Hắn
đang đau đớn với những hình ảnh đó, hắn muốn xóa nó ra khỏi đầu mình.
Thật sự nó đã phản bội hắn sao? Nó nói yêu hắn trong khi lại hôn Quân
sao? Hay là hắn hoa mắt, hay là hắn nhìn nhầm, không thể nhầm được. Mặt
dù là ban đêm nhưng đèn đường vẫn đủ sáng để nhận ra gương mặt kia chính là nó. Dù phủ nhận thế nào thì sự thật vẫn là sự thật. Mọi chuyện sắp
đi đến hồi tan vỡ rồi!
6:45 Am
Mệt mỏi ôm cặp bước xuống nhà, nó vẫn giả vờ tỏ ra như chưa từng nó ngày hôm qua. Nhìn hắn đang ngồi cùng Duy, Long. Tay cầm ly sữa mà như chỉ
chút nữa thôi chiếc ly kia sẽ bị bóp vỡ vụn, nó giả vờ cười tiến tới chỗ hắn
-Chúng ta mau đi thôi!
-Tối qua cô đi với ai?
-Sao anh cứ lập lại câu đó vậy? Tôi đi với Lam! Tôi đã nói với anh rồi!
Liền sau đó hắn quay qua Duy
-Tối qua mày đi với ai?
Ngỡ ngàng vì thái độ của hai người, rồi Duy cũng lắp bắp trả lời, mặt tỏ bẻ ngại ngùng
-Ờ…… Tao đi với Lam!
-Có cô ta đi cùng không?
-Hả? K….Không…..
Chỉ chờ Duy nói có vậy, hắn lại quay qua nó, ánh mắt dần chuyển sang màu đỏ vì tức giận, gằn giọng hỏi lại lần nữa
-Tối qua cô đi với ai?
Đến lúc này, nó chỉ cười khẩy một cái, làm ra vẻ bất cần, nhìn thẳng vào mắt hắn dù không muốn. Vở kịch này phải diễn thật tốt!!
-Ừ, tôi không đi với Lam, tôi đi với Quân! Sao? Có gì không?
-Tại sao cô lại nói dối?
-Không phải tôi nói dối, chỉ là chưa đến lúc phải nói ra thôi. Thật ra
thì tôi đã chán cái sự trẻ con của anh rồi! Vã lại thì chắc lúc đó vì
nhăn sắc của anh nên tôi mới nghĩ mình yêu anh thôi, được vênh mặt với
đám con gái nhưng ở gần hoài rồi cũng chán. Thôi, tôi gọi Quân tới rồi,
đi trước đây!
Dứt câu nó liền quay bước đi thật nhanh để che đi hàng nước mắt, nếu
đứng đó một lúc nữa thôi nó sẽ không kìm được mà bật khóc mất. Lúc này
nó cảm thấy hận chính bản thân mình, nó không thể ngờ rằng nó lại nói
được những câu đó, nó đã làm hắn đau. Phải chi nó được gánh hết tất cả!
Long, Duy ngồi đó, nghe những lời nó nói. Cả hai không ngờ rằng nó lại
thay đổi như vậy, không ngờ nó lại là loại con gái như vậy. Long bắt đầu khinh thường nó, Duy chỉ bất ngờ thôi, Duy thấy có điều gì đó không
thật ở đây.
Choang!
Không kìm được nữa, mọi lực trên cánh tay hắn dồn vào. Chiếc ly thủy
tinh vỡ tan, từng mảnh nhỏ đâm vào da thịt hắn nhưng hắn khôn