Insane
Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325685

Bình chọn: 8.5.00/10/568 lượt.

ôi, nhưng bây giờ đã muộn rồi, tôi không
yêu anh, tôi chỉ có thể nói thế, mong anh hãy hiểu cho tôi, đừng chia
cắt tôi và Tư Kì Phong, nếu như thế tôi chỏ có thể đối với anh chỉ là
một chữ hận và hận, suốt cuộc đời tôi sẽ không bao giờ tha thứ và nhìn
anh bằng ánh mắt khác" Cô lạnh nhạt nói, nhưng giọng nói ngày càng nhũng ra, giống như đe dọa cũng giống như cầu xin, ánh mắt giờ đây mới nhìn
thẳng vào cặp mắt xanh đang tràn đầy đau xót kia, hai người lặng yên
không nói gì, trong lòng cậu đã biết sẽ thế này nhưng vẫn muốn níu kéo,
bây giờ đã nghe rồi, đã biết rồi nhưng tâm trạng càng đau khổ hơn thôi,
cậu muốn cô thuộc về mình nhưng sợ rằng cô sẽ hận cậu, sẽ đau khổ một
đời khi sống với cậu, cậu không muốn nụ cười của cô biến mất vì cậu, cậu không muốn trở thành kẻ xấu, không muốn làm tổn thương cô, cậu sẽ chấp
nhận buông tay, thật dễ dàng đúng không, phải cậu chẳng xứng để làm bạn
trai của cô, yêu một người là buông tay khi người ấy muốn, yêu một người sẽ hạnh phúc nếu người ấy có được niềm vui, cậu hạ mắt gật đầu, cậu
buông tay dễ dàng thế này không hiểu vì sao nữa, đáng lẽ phải tranh
giành đến cùng nhưng cậu không muốn cô đau khổ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mở nhạt

-"Cảm ơn em đã cho tôi câu trả lời, tôi sẽ không
làm khó em nữa, chúc em hạnh phúc" Cậu nói rồi quay người bước đi, từng
bước từng bước đều như có tảng đá nặng lên người, bóng dáng cô đơn trong nắng chiều ánh bóng hình cô đơn thập phần của cậu, tách, một giọt chỉ
một giọt nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười, vài chiếc lá xào xạc rơi, thu đến rồi nhỉ, thu buồn và cô dơn giống như cậu vậy, từng chiếc lá rơi rớt trên con đường cậu đang đi, cậu cứ thế
mà giẫm lên thềm lá vàng ấy, bóng dáng ngày càng xa dần. Cô nhắm mắt thở dài, cả người có chút cảm thấy tội lỗi, cô cúi mặt thỏ thẻ

-"Xin
lỗi, Onew" Rồi bước thẳng qua con đường khác, hai con đường có hai ngỏ
rẽ khác nhau sẽ không bao giờ chạm cùng một chỗ, cũng như nhân duyên
thoáng qua trong một người, tình đầu là đau khổ nhưng có ai biết được đó có phải là hạnh phúc trọn vẹn



-"Alo, cái gì, được rồi tới đến ngay" Cô hốt hoảng bỏ điện thoại vào túi

-"Chuyện gì vậy Jenny" Hắn cầm hột kem to tướng Socola cái muỗng vẫn còn trong miệng hỏi

-"Nhỏ Lan bị động thai không biết có sao không, chắc chắn là do ông già hắc dịch kia, chúng ta mau đến đó xem thử" Cô kéo tay hắn đi theo, mở
cửa gara cô bước lên xe, mở khóa rồi khởi động chạy cái vèo đến biệt thự nhà nhỏ

-"Jenny tiểu thư"

-"Nhỏ sao rồi"

-"Cô chủ nhỏ không sao cả, cô ấy vẫn ổn"

-"Hừ" Cô bực mình tiến thẳng đến phòng nghỉ dành cho khách, mở cửa ra
thì thấy nhỏ nằm một đống ở trên giường, tâm bực chết đi được

-"Jenny" Nhỏ vươn người dậy liền bị chàng nhăn mặt đè xuống

-"Nói, có phải ông già lẩm cẩm kia làm gì cậu phải không" Cô quát lớn nói

-"Đúng thế, là ta đấy" Ông Trần lạnh nhạt bước vào, chậm rãi lách qua
người cô, tiến về phía ghế salon ngồi xuống một cách bình thản

-"Bác trai, bác đâu cần phải làm thế, bác......" Cô như nghẹn họng khi
thấy ánh mắt sắc như dao, bén như mã tấu muốn băm vằm cô ra thì lập tức
lời chuẩn bị tuôn ra thì nuốt vào

-"Ta là chỉ muốn thử thôi, coi
thử xem hắn yêu con gái ta đến cỡ nào, có lẽ ta đã nhận ra" Ông nheo mày nói, khuôn mặt giãn ra, có chút ôn nhu, ông đã nhìn thấy trong ánh mắt
kiên định kia khi nhìn ngắm con gái của ông, nó không còn vững nữa mà
trở nên nhu mềm vô cùng, lời nói của chàng sắt đá, bá đạo nhưng đã chứng minh được tình yêu mà chàng dành cho nhỏ, giọng nói ông từ âm lãnh
chuyển sang trầm thấp dễ nghe khiến người ta cảm thây như vừa lặn dưới
nước sắp nghẹt thở tới nơi nay lại được ngoi lên bờ như được tái sinh,
cả bọn há hốc, Tiến Vinh choáng váng xém nữa té xuống ghế, mắt tròn vo
dụi dụi rồi đập đập đầu mấy phát ngây ngô hỏi

-"Bác sáng nay có bị té cầu thang, hay là có cảm giác như bị trúng gió hay bị ma nhập không"

-"Người không bình thường là cháu đấy" Ông cười cợt nói, ầm thêm một trái bom phát nổ nữa,

-"Bác....bác mới cười sao. Ô sao nó lạ quá ta" Cô liếc nhìn Tiến Vinh, hai người cùng nhau nhún vai

-"Mình ghét kết thúc có hậu" Anh từ bên ngoài bước vào, nhăn nhó khoát tay nói

-"Sao dậy"

-"Đứa em gái hơn hai mươi năm nay yêu thương chăm sóc,
giờ trở thành đồ ăn của người khác, không đau lòng sao được" Anh làm bộ
dáng đau lòng ôm ngực

-"Tôi ghê ta" Cô phụ họa theo, tặc lưỡi nói

-"Mấy đứa này thôi đi, Tuyết Lan, Nhĩ Tuân, hai đưa chuẩn bị đi, ngày
mai ta sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa, dù cho ở bên kia có cưới đi nữa
thì vẫn phải cưới ở đây,tuyên bố con gái ta đã có chồng chứ, không không lại để đứa con gái độc nhất đi mất thì thật đáng tiếc" Ông cười hiền
nói

-"Đúng đấy, đúng đấy, con gái của mẹ, sẽ là cô dâu tuyệt nhất" Bà bước đến ôm chầm lấy nhỏ

-"Jenny, còn cháu thì sao" Anh quay ngược lại hỏi

-"Anh yên tâm đi,