The Soda Pop
Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325614

Bình chọn: 7.00/10/561 lượt.

-"Vâng xin nhạc phụ cứ nói"

-"Trong hậu cung của cháu có bao nhiêu phi tần" Ông nhíu mày hỏi

-"BỐ à/mình à" Hai người phụ nữ đồng thanh lên tiếng

-"Im nào, ta không hỏi hai người" Ông lườm bằng con mắt sắc sảo một cái quay lại chỗ chàng đợi cau trả lời

-"Có hơn 4000 phi tần" Tay chàng bất giác run rẩy nắm chặt lại thành
quyền, khó khăn nói ra, mỗi lần nhắc đến chuyện này, chàng hận không thể đem cả hậu cung kia vứt bỏ mà chăm sóc một mình Lan Nhi của chàng



-"Hừ, vậy sao....ngươi có nhiều vợ như vậy, cần gì đến con gái ta, hậu
cung hoa thục bướm hiền, nhan sắc có thể còn gấp bội lần con gái ta,
ngươi đâu cần phải níu giữ con gái ta ở bên cạnh ngươi, hãy từ bỏ đi"
Ông cười lạnh nói, chàng thoáng tái mặt nhưng cơn tức giận đang lộng
hành trong người chàng, chàng cố nuốt xuống

-"Vì ta yêu nàng, chỉ
có mình nàng, ta mãi mãi không buông nàng ra" Chàng lạnh nhạt nói, ánh
mắt không nguôi ngoa sự tức giận nhằm thẳng hướng ông mà bắn

-"Yêu...buồn cười, cả ngàn nữ nhân sao ngươi có thể chỉ yêu mình con ta, ta có thể đoán được đám nữ nhân của ngươi độc ác khôn lường, có thể hại chết con ta bất cứ lúc nào, sao ta có thể yên tâm" Ông tàn nhẫn nói,
mắt không chớp động, nhìn thẳng vào con ngươi đen cao ngạo của chàng

-"Ta sẽ đuổi bọn nữ nhân ấy đi hết, một mình bảo vệ nàng" Chàng kiên quyết nói, lời nói như một lời hứa quyết định sẽ làm được

-"Sao ta biết được chứ, con gái ta một ngày nào đó cũng sẽ nhàn nhạt
làm ngươi chán khẩu vị, rồi lúc đó vứt bỏ nó như rác thì thế nào đây"
Ông vuốt vuốt mặt nhẫn làm bằng ngọc trên tay, ánh mắt giảo hoạt không
chút biểu tình dán vào mặt nhẫn

-"Sẽ khôg bao giờ có chuyện đó, ta
là mãi mãi yêu nàng, nhất quyết không dạ đổi lòng thay" Chàng nắm chặt
lấy tay nói, sức chịu đựng gần như sắp vỡ đổ,ông già này quả thật quá
lợi hại

-"Vậy lỡ như ngươi gặp nữ nhân đẹp hơn con ta tốt hơn con
ta, lại sinh cho ngươi hoàng tử, mà con ta lại không may sẩy thai thì
sao" Ông ngoan độc nói, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào gương mặt
không thể tin nổi những gì ông nói của hắn, nhỏ run lên, ánh mắt trở nên hoảng sợ, tim như có ai đó bóp chặt, những lời papa nói ra không có
nghĩa là không thể xảy ra, bà Lê Mẫn tái xanh mặt mũi

-"Thế nào, nếu như lúc đó con ta lỡ như bị kẻ khác hại hủy dung thì sao đây"

-"Đừng nói nữa...hu" Nhỏ té ngã xuống đất, hai tay ôm chặt lấy đầu cố
bịt tai lại để những lời nói đáng sợ kia không lọt vào suy nghĩ của
mình, đầu óc đau đớn quay cuồng, chàng hoảng hốt, vội vàng cúi người ôm
nhỏ vào lòng, bà Mẫn tức giận quát lớn

-"Lão gia ông thật quá đáng, sao có thể chứ, con gái chúng ta yếu đuối như thế sao ông có thể dùng
những lời nói tàn độc kia làm tổn thương đến con gái"

-"Tôi nói không đúng sao"

-"ông"

-"Bà chủ, nguy rồi hình như tiểu thư bị động...động thai" Vừa nói nữ
giúp việc kia hoảng hốt đưa ngón tay chỉ chỉ vào người nhỏ, đương nhiên
dưới hạ thể máu bê bết chảy , chàng hoảng loạn, ôm nhỏ chặt vào lòng

-"Các người sao còn đứng đó mau mau goi đại phu" Chàng hét lên, ánh mắt như cuồng thú làm người ta khiếp sợ, khí thế bức người có một phần làm
đại lão gia bất thần, nhưng cuối cùng cũng im lặng chẳng nói gì

-"Mau mau gọi bác sỹ Trương đến ngay" Bà Mẫn tâm tính hỗn loạn kêu gào,
người giúp việc mau chóng phóng nhanh ra ngoài ầm ĩ kêu gọi.

-"Bác sỹ sao rồi, công chúa yêu của tôi và cục cưng bảo bối có sao
không" Bà túm lấy cánh tay của Bác sỹ Trương hốt hoảng sốt ruột hỏi,
chàng thất sắc bàn tay ngâm đen nắm chặt lấy bàn tay nõn nà của nhỏ,
chàng không cần con, chỉ cần nhỏ, tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng cứ như
dao cắt sâu vào, xót không chịu nổi, hơi thở chàng có chút khó khăn, lo
lắng như bao trùm lấy cả các các chức năng trong cơ thể.

-"Không có vấn đề gì cả, đứa trẻ vẫn còn nhưng phải bảo trọng không để tiểu thư
chấn động tới tâm lí nữa, nếu không đứa trẻ không chắc là bảo toàn" Bác
Sỹ Trương đứng dậy gật đầu chào rồi nhanh chân bước ra phòng khách, theo sau còn có bà Mẫn, người hầu cũng hiểu ý mà lui ra hết chỉ còn nhỏ và
chàng, chàng im lặng ngắm nhìn nhỏ, đôi mắt tràn ngập lo sợ, nhỏ bất
giác chớp lông mi, ngón tay khẽ động, chàng giật mình, vui mừng mỉm cười

-"Lan Nhi, Lan Nhi nàng tỉnh rồi" Nhỏ khẽ mở mắt, đôi mắt to tròn
chớp động, có chút giật mình, sợ sệt đưa tay vuốt ve bụng mình

-"Con..."

-"Không sao đâu, con vẫn ở bên nàng" Chàng âu yếm nắm lấy bàn tay đang
đặt trên bụng của nhỏ, hôn lên viền mắt nhỏ, ôn nhu mà cẩn thận

-"Cậu gọi tôi ra đây làm gì" Cô khoanh tay lạnh nhạt nói, ánh mắt dừng
lại tại khóm hoa dại gần cái hồ ở công viên như muốn trốn tránh điều gì
đó.

-"Jenny, em có thể cho tôi một cơ hội được không" Cậu tiến gần
đến cô, đôi mắt trông ngóng mong chờ như muốn được một tia hi vọng

-"Xin lỗi, tôi không thể, mong anh hãy nghĩ cho tôi, người tôi yêu là Tư Kì Phong, tôi biết anh thích t