
hỏ nấc nghẹn ngào túm chặt lấy áo chàng, vùi mặt vào ngực
chàng, chàng vỗ về tấm lưng mảnh mai của nhỏ
-"Vậy thì không được,
ta sẽ không cho nàng đi đâu, ta sẽ đem nàng ôm chặt vào lòng, không để
nàng thoát khỏi ta đâu, nàng là người ta yêu nhất, chờ có cơ hội ta sẽ
phế cả tam cung lục việc hảo hảo chỉ yêu thương mình nàng" Chàng trầm
mặt nói, tuy lời nói ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng trong lòng chàng không
ngừng hỗn độn, lo sợ
-"Xin lỗi Tuân, xin lỗi....." Nhỏ nức nở khóc
trong lòng chàng, chàng lẳng lặng ôm chặt nhỏ, lòng không ngưng nổi sóng gió, quyết tâm phải giữ nhỏ ở bên cạnh có chết cũng không để rời một
tất.
Gian phòng phía đông đèn vẫn sáng, ánh nến cứ đung đưa yêu mị, gương mặt tuấn dật của hắn âm trầm đến đáng sợ, tay cầm cuốn sách tựa
đọc mà không đọc
-"Kì Phong" Cô mở cửa khẽ nói, gió lạnh tràn vào căn phòng càng làm nến
lắc lư dữ dội hơn cứ như là có thể tắt đi, hắn ngẩng mặt nhìn cô, ánh
mắt phức tạp vô cùng
-"Nàng về rồi à" Hắn đứng dậy, lấy theo chiếc áo trắng lông chồn trên ghế bước đến choàng qua người cô
-"Mặc phong phanh thế này có ngày bị cảm" Hắn ôn nhu nói nhưng có cảm thấy từng phần lạnh băng trong giọng nói
-"Tư Kì Phong, thiếp có chuyện muốn nói với chàng" Cô cầm chặt lấy một
mép áo lông chồn, lẳng lặng ngồi xuống ghế, hắn cũng theo động tác đó mà ngồi xuống'
-"Chàng chắc đã hiểu được phần nào chuyện lúc sáng" Cô cầm lấy tách trà nóng uống dở của chàng mà đưa lên miệng
-"Ta chẳng hiểu gì cả" Chàng lạnh giọng nói
-"Chàng đừng trốn tránh nữa, cũng đừng làm ra kiểu thái độ đó, thiếp
phải trở về, chàng biết không hả" Cô nhấn giọng mạnh cố ý không hét lên
-"Nàng đi rồi sẽ trở về" Hắn ngước mắt nhìn vào con ngươi tím xinh đẹp
của cô, ánh mắt vô cùng buồn bã và mang chút hi vọng, một nhát dao như
đâm vào tim cô, cô đau đớn gần như muốn òa lên
-"Sẽ không trở về,
mãi mãi là mãi mãi, cho nên lúc thiếp đi chàng hãy quên thiếp đi, thiếp
nói trước với chàng thế này mong chàng hãy tiếp nhận sớm" Cô quay mặt đi hương khác nói
-"TA KHÔNG CHO NÀNG RỜI KHỎI TA NÀNG LÀ CỦA TA" Hắn điên cuồng hét lên quăng tách trà vào tường rồi quay mặt bỏ đi
Rầm. hắn sập cửa thật mạnh bước ra ngoài, để lại cô một mình âm thầm
ngồi đó, lệ mắt khẽ nhỏ xuống đôi tay trắng nõn của cô vẽ thành một
đường đau đớn, cứ thế rơi từ má xuống rồi đến tay nhưng lúc sau nó lại
tan biến đau mất, nước mắt cô kiềm nén trong lòng nay đã được tự do, nó
chảy xuống rồi biến mất tăm, nhưng vạn nổi đau trong tim cô vẫn càng
tăng thêm. Mùa đông sắp đến, trời cũng trở lạnh, gió như mũi dao miết
chặt lên da thịt hắn, hắn bước đi càng nhanh rồi đứng lại bên cạnh một
hồ nước, lá cây rơi lả tả thật nhiều trên, lòng hắn không biết tại sao
lại khó chịu thế này, hắn thật sự yêu cô tại sao cô lúc nào cũng làm hắn đau lòng, biết là thế nhưng hắn không muốn giận cô, hắn yêu cô nhiều
lắm, rất nhiều, cây cỏ rung rinh theo từng trận gió lớn, hắn cứ im lặng
đứng đó
-"Thái tử sao lại đứng đây" Chàng lạnh giọng nói
-"Là người, không phải người đang ở tẩm cung chăm sóc cho Lan quý phi hay sao" Hắn cũng âm trầm nói
-"Nàng ngủ rồi, trẫm mới ra đây" Chàng bước gần đến hắn cũng theo tầm mắt hắn mà đổ xuống hồ
-"Thái tử cũng đang bận lòng về chuyện thê tử của mình muốn trở về"
Chàng như đã đoán được tâm tư hắn, chàng có lẽ cũng giống như hắn, tâm
cảm thấy buồn phiền rất nhiều nên khi dỗ dành nhỏ ngủ xong cũng vô thức
mà ra ngoài, chàng và hắn đều là kẻ si tình
-"Không lẽ quý phi cũng...."
-"Đúng thế" Chàng cười khổ
-"Chúng ta cũng giống nhau thật" Hắn mềm giọng nói
-"Phải chúng ta đều điên lên vì hai nữ nhân kì lạ" Chàng mỉm cười nghĩ đến nhỏ
-"Coi như tối nay chúng ta có duyên mà gặp nhau, hay là mượn rượu giải sầu"
-"Ý của thái tử rất hay" Chàng gật đầu, hai người im lặng song song mà
bước đi, hai bóng người cao lớn, tuấn mĩ đều mang một tâm trạng khác
nhau, nhưng đều cùng chung một lí do. Đêm nay họ gặp nhau, có thể giải
bầy với nhau một chút, nam tử với nhau mà, có những điều rất khó hiểu từ họ.
NANA VIẾT ĐẾN ĐÂY THÔI, CHIỀU NAY SẼ VIẾT TIẾP, MẤY BẠN HÃY CHỜ XEM CÓ CHUYỆN ĐỘNG TRỜI TIẾP DIỄN NHÁ HEHE
Trăng dần mờ bóng tỏa sáng sau vài án mây mù, ở một gian phòng, đèn vẫn
sáng, hai nam tử một vàng chói một trắng toát đang điềm nhiên uống từng
ngụm rượu, hương rượu mặn nồng tỏ mùi say khướt vào không khí, hai người im lặng, âm trầm chẳng nói gì, cứ rót rồi uống, tâm trạng của mỗi người đều tự họ muốn giải quyết, người thì lạnh lùng, người thì kiêu ngạo
nhưng lại là hai hình ảnh hoàn mĩ trong mắt các nữ nhân. Đột nhiên, ở
phía tẩm cung của chàng vang lên tiếng kêu thét âm ĩ
-"Lan Nhi"
Chàng hoảng hốt bật dậy, mau chóng ly khai khỏi đó dùng võ công bay về,
hắn cũng hết mực lo lắng vì gian phòng của hắn và cô chỉ cách hai cửa
vào mà thôi, như thế cũng dùng khinh công mà mau chóng theo sau, đến nơi