Snack's 1967
Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212183

Bình chọn: 8.00/10/1218 lượt.

>
Cô nhét ngay túi rác đang xách vào tay anh, vung vẩy hai tay chạy xuống lầu.

Lưng Khang Kiếm đeo ba lô, tay trái xách túi, tay phải xách túi rác, lại còn phải thò tay vào trong túi lấy chìa khóa cửa, đây… công lý ở đâu chứ? Lẽ ra anh phải tức giận gầm lên, gọi cô lên trên, dạy bảo một trận ra trò, nhưng khóe miệng anh lại phảng phất nụ cười.

Mười giờ, hai người rời tiểu khu, Khang Kiếm tự mình lái xe. Xe dừng ở một khách sạn ven bờ sông, ông chủ nhận ra Khang Kiếm, hai người chào hỏi, ông chủ kêu nhân viên lấy một tấm bạt che mưa che kín chiếc xe.

Sau khi thông cây cầu lớn bắc ngang sông, thành phố Tân Giang cho xây một khu công viên nước bên bờ sông, giờ đã vào hè, lại là thứ Bảy, trên bờ sông đầy những người, vô cùng huyên náo. Mấy cô gái thời thượng mặc áo tắm cười nói đi qua, tự hào khoe với thiên hạ cơ thể ma quỷ của mình.

Khang Kiếm dắt Bạch Nhạn đi mua mũ bơi, kính bơi và phao bơi. Lúc chọn mũ bơi, Bạch Nhạn muốn chọn một chiếc mũ màu ghi nhạt, Khang Kiếm nói không đẹp, giúp cô chọn một chiếc màu hoa hồng.

- Lòe loẹt quá. - Bạch Nhạn nói.

- Thì cần lòe loẹt mà, như thế anh mới có thể nhận ngay ra em. - Khang Kiếm kiên quyết trả tiền, hai người đi về phía bến tàu.

Gió sông rất mạnh, thổi rối tóc của cả hai, nói chuyện cũng phải cất cao giọng.

- Thực ra sếp cũng rất quan tâm đến em nhỉ! - Bạch Nhạn cầm chiếc mũ bơi, cười ranh mãnh. - Chỉ có điều anh là người hướng nội, không giỏi thể hiện bằng lời.

Khuôn mặt tuấn tú của Khang Kiếm cứng lại, câu này là khen hay là chê?

- Em nghĩ rồi, sau này chỉ cần không đứng với mẹ anh ở bờ sông, nếu gặp phải chuyện gì, sếp sẽ đặt em lên hàng đầu.

Miệng Khang Kiếm méo xệch.

- Sếp à, em có thể phát biểu ý kiến không?

Khang Kiếm bất lực quay đầu lại.

Hai tay Bạch Nhạn đặt lên vai anh, dịu dàng thủ thỉ:

- Nếu anh yêu em, nhớ em, thương em, xin hãy dùng tiếng Trung để nói. Em rất thông minh, có thể đoán được tâm tư của sếp. Nhưng được đích thân nghe thấy giọng nói quyến rũ trầm ấm của sếp, hiệu quả khác hẳn. Em không để ý chuyện ngày nào anh cũng nói đâu? Có được không?

Khang Kiếm ngẩng đầu lên, trời xanh, mây trắng, nắng vàng rực rỡ, thời tiết này hình như ra ngoài không phải là một lựa chọn tốt. Bởi vì giây phút này, anh rất kích động, muốn giống như trước đây, dùng nụ hôn hung hãn bịt chặt cái miệng nhỏ đang tía lia không ngừng của cô.

- Lục Địch Phi đến rồi. - Rất lâu sau, anh mới trấn tĩnh lại nói.

- Thôi, không nói chuyện với anh nữa. - Bạch Nhạn giằng chiếc túi trong tay anh, cố tình tỏ ra tổn thương. Một cánh tay to lớn từ đằng sau vươn tới, nắm chặt tay cô.

Cô ngoảnh lại, cảm nhận được trên gương mặt thản nhiên như không của Khang Kiếm thoáng run rẩy, lòng thoáng chùng xuống. Cô nũng nịu dựa vào anh, hôn lên má anh:

- Được rồi, anh đừng căng thẳng, em không đòi hỏi nữa.

Bàn tay Khang Kiếm đang nắm tay cô lật lại, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

- Làm gì thế, liếc mắt đưa tình à? - Lục Địch Phi đứng trên cano, nhìn hai người đang nhìn nhau, không chịu bước xuống, cau mày lại. Cạnh anh ta là một cô gái cao ráo, vai mảnh, tay dài, eo thon, hông rộng, chân thẳng, hệt như người mẫu.

Khang Kiếm đỏ mặt, dắt Bạch Nhạn bước xuống.

- Hi, Khang Kiếm. - Cô gái tươi cười chào hỏi, khóe môi khẽ nhếch, không kìm được liếc Bạch Nhạn từ đầu đến chân.

- Ờ, Tiểu Tây! - Khang Kiếm bình thản gật đầu.

- Vị này chắc là cô nhóc nhà cậu? - Cô gái ngoái lại, nhìn Lục Địch Phi.

Bạch Nhạn cảm thấy người phụ nữ này khí chất mạnh mẽ, cao quý, thầm nghĩ Lục Địch Phi này thật diễm phúc, lấy được cô vợ đẹp như vậy.

Lúc cano nổ máy, cô không nhịn được khẽ cảm thán bên tai Khang Kiếm.

- Đây không phải vợ anh ấy. - Khang Kiếm cười.

-…

Bạch Nhạn há hốc mồm, giữa ban ngày ban mặt, bí thư Lục lại dám ngang nhiên đưa bồ ra ngoài lượn lờ? To gan quá!

- Tiểu Tây và bọn anh lớn lên cùng một khu phố, bố cô ấy cũng công tác trên Tỉnh ủy. Lục Địch Phi ly hôn mấy hôm trước rồi. -Khang Kiếm nhìn thấu tâm tư cô, ý cười càng rõ nét hơn. - Chà nhìn thấy răng sâu rồi.

Bạch Nhạn đang hít gió sông, vội ngậm miệng lại.

- Em không có răng sâu. Sếp à, thực ra ban đầu chắc chắn anh có rất nhiều lựa chọn, cuối cùng anh lại chọn em, có phải vì em bình thường, như vậy sẽ gần gũi dân chúng, tạo cảm giác thân thiết không?

Nụ cười trên môi Khang Kiếm như bị gió sông thổi bay, anh quay mặt đi, nhìn cano chầm chậm dừng ở bến tàu đảo Giang Tâm.

- Xuống thuyền thôi! - Anh đưa tay về phía Bạch Nhạn.

Bạch Nhạn nắm tay anh, dưới ánh mặt trời gay gắt tháng Sáu, ngón tay sếp Khang lạnh như băng.

So với công viên nước huyên náo, khu nghỉ dưỡng đảo Giang Tâm có vẻ yên tĩnh hơn, lại thêm Lục đại công tử dặn dò từ trước, nói hai ngày này tu sửa toàn bộ, không tiếp đãi quan chức cấp sở trở xuống.