
ư đang mang bầu sáu tháng. Bề ngoài của hai người đã đủ bắt mắt rồi, lại còn ôm nhau như đang ở chốn không người, cùng ăn một cái kem, khiến mọi người đi qua đều ngoái lại nhìn.
Hơi thở của Bạch Nhạn nghẽn lại trong bụng, mặt đỏ phừng phừng. “Minh Tinh!”. Cô bước tới.
Minh Tinh liếc cô, hừ một tiếng rồi tiếp tục dồn toàn bộ sự chú ý lên người đàn ông. Nhưng người dàn ông lại tỏ ra rất hứng thú trước sự xuất hiện của Bạch Nhạn, “Tiểu Thương, bạn em à?”. Đôi mắt hắn như hột đậu xanh đảo quanh dán lên người cô.
- Không. - Thương Minh Tinh không thèm nhìn cô.
- Minh Tinh, chị qua đây. - Bạch Nhạn vội tiến lên kéo tay Minh Tinh.
- Đừng đụng vào tôi. - Minh Tinh tức giận hất Bạch Nhạn ra như sợ dịch bệnh. - Cô muốn làm gì? Nói cho cô biết, đừng mơ hỏi thăm chuyện anh trai tôi từ tôi.
- Em không có. Minh Tinh, chị như thế này, Minh Thiên mà thấy sẽ buồn đấy.
- Xí. - Minh Tinh buông người đàn ông ra, tay chống nạnh mắng nhiếc Bạch Nhạn. - Cô còn dám nói những lời này, không cầm gương mà tự soi mình đi. Cô tưởng cô cụp đuôi lại là biến thành người à? Dù cô có nhảy xuống sông Trường Giang ngâm cho trắng bệch ra thì cáo vẫn hoàn cáo, con hoang vẫn là con hoang…
- Ê, chị này sao lại ăn nói như thế? - Liễu Tinh nghe không lọt tai, từ đằng sau xông lên. - Chị nhìn người đàn ông này xem, gần đủ tuổi làm bố chị rồi, đừng ra vẻ yêu thương trước mặt tôi, nhìn là biết chị chẳng phải đồ tốt đẹp gì, Bạch Nhạn… cậu kéo mình làm gì?
- Đi thôi Liễu Tinh. - Bạch Nhạn bất lực nhìn Minh Tinh - Đừng nói nữa. Xin lỗi, Minh Tinh.
- Mình đã nói xong đâu? - Liễu Tinh tức điên. Hằn học nhìn Minh Tinh.
Thương Minh Tinh mặt mày nhăn nhúm, lỗ mũi xì khói, người đàn ông cũng không an ủi cô, đôi mắt ti hí nhìn dán theo Bạch Nhạn.
- Tại mình không ra gì, Minh Tinh hơn mình những ba tuổi, chị ấy biết mình đang làm gì. Mình lại nói chị ấy trước mặt bạn chị ấy như thế, chắc chắn chị ấy sẽ khó chịu.
- Nhưng mà chị ta xúc phạm cậu!
- Thế có đáng là gì, mình coi như không nghe thấy là xong. - Bạch Nhạn thở dài, cay đắng nhếch miệng. - Phen này, Minh Tinh lại càng hận mình rồi.
- Nhạn, nhà cậu với nhà chị ta có mối thù truyền kiếp à? Chị ta chửi cậu cay nghiệt quá.
Bạch Nhạn cười cười như không có chuyện gì, uống hết ly trà lạnh, tạm biệt Liễu Tinh.
Thực ra những lời Thương Minh Tinh nói so với những gì mẹ của Thương Minh Tinh chửi, chỉ là con muỗi so với con voi. Mẹ của Thương Minh Tinh chính là một thiên tài ngôn ngữ, bà ấy chửi người ta ngữ điệu dạt dào, lên bổng xuống trầm, có câu lấy từ bên ngoài, cũng có câu tự mình nghĩ ra, khoảng cách thời gian, trên là mười tám đời tổ tông, dưới là con con cháu cháu, thật sự không ai sánh bằng.
Nhưng người mẹ vĩ đại như vậy lại sinh ra một cậu con trai nho nhã lịch thiệp, cả huyện Vân đều hoài nghi không biết Thương Minh Thiên có phải bị bà ấy ôm nhầm về không.
Lần trước Minh Tinh nói tháng Năm Minh Thiên sẽ quay về để kết hôn, bây giờ đã là tháng Sáu, không biết anh đã về chưa?
Nếu về, nhất định anh sẽ tới thăm cô, cô phải chào hỏi anh như thế nào đây?
- Hi, Minh Thiên, lâu rồi không gặp, anh khỏe chứ?
- Minh Thiên, anh xem giờ em rất hạnh phúc, lấy chồng cũng tốt. Anh yên tâm rồi chứ.
- Minh Thiên…
- Bạch Nhạn!
Cửa phòng ngủ bật mở, Khang Kiếm bước vào, nét cười mơ màng trên môi cô còn chưa tan hết.
- Dạ?
- Em sắp đồ xong chưa? - Khang Kiếm đeo một cái balô màu đen trên lưng.
Bạch Nhạn kéo khóa chiếc túi, đội chiếc mũ rộng vành màu kem, cúi đầu nhìn chiếc váy liền bằng vải đũi trắng tinh trên người:
- Sếp ơi, có xinh không?
Yết hầu Khang Kiếm nhấp nhô, anh xách túi của cô lên:
- Đi thôi, còn phải đi mua thêm cho em mấy thứ nữa.
- Sếp nhỏ mọn thế, không chịu khen em lấy một câu. - Bạch Nhạn nghịch ngợm le lưỡi, kéo góc áo anh, cùng đi xuống lầu.
- Ừ. - Khang Kiếm đi đằng trước buông ra một chữ, lí nhí không nghe thấy gì.
Bạch Nhạn từ đằng sau nhao lên:
- Tiếng “ừ” này, là ừ em xinh, hay là “ừ” anh nhỏ mọn?
Từ buổi tối hôm đó, vì câu hỏi sẽ cứu ai trước kia mà tự dưng Khang Kiếm bực bội, sau đó không khí trong nhà trở nên rất lạ, phần lớn thời gian anh đều xị mặt, dù cô trêu chọc thế nào, anh cũng không cười đáp. Nhưng có vài lần, cô phát hiện ra, lúc hai người cùng ở trong phòng khách hay trong phòng ăn, cô vừa nhìn ra chỗ khác là anh sẽ lén nhìn trộm cô, ánh mắt đầy vẻ mâu thuẫn, ngơ ngác, tựa như một đứa trẻ lạc đường, khiến cô vô cùng nghi hoặc.
Còn lâu Khang Kiếm mới mắc lừa, anh nghiêm mặt nhắc nhở:
- Khóa cửa cẩn thận.
- Sếp à, giọng điệu này của anh sao giống ra lệnh cho thư ký thế, em là bà xã yêu dấu của anh mà. Cưới vợ về là để yêu thương, không phải là để dạy bảo. - Bạch Nhạn chen lên xông ra cửa trước anh, hùng hồn nói. - Ai ra sau khóa cửa, đổ rác.