
mình ở Dư Châu, anh đã tự vấn lòng mình, tại sao anh lại phạm phải một sai lầm đáng xấu hổ như vậy? Câu trả lời là: vì con đường sự nghiệp của anh quá thuận lợi. Một người bình thường cùng tuổi tác, cùng trình độ học vấn với anh mà muốn ngồi vào vị trí của anh hiện giờ, ít nhất cũng phải phấn đấu mười hoặc hai mươi năm, mà là phải có người làm hậu thuẫn. Nếu không tự mình nỗ lực thì làm sao biết trân trọng mọi thứ đang có trong tay? Cho nên anh đề xuất được tới cơ sở để rèn luyện! Tiểu Nhạn, anh muốn làm một người chồng xứng đáng được em yêu, một người chồng khiến em vừa tôn trọng vừa tự hào, chứ không phải vì anh là con trai ai đó, không phải vì bây giờ anh là trưởng nọ trưởng kia.
Bạch Nhạn bị những lời nói của anh làm cho chấn động, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ xiết chặt tay anh.
Khang Kiếm mím môi, mỉm cười:
- Chúng ta có thể sẽ phải chia xa một chút, nhưng sau này anh sẽ còn quay về Tân Giang. Em có thể chịu được việc không có anh ở bên em không?
- Nếu em nói không thể, anh có thay đổi quyết định không? - Bạch Nhạn hỏi.
Khang Kiếm lắc đầu.
Bạch Nhạn ôm eo anh:
- Thôi, anh nghĩ kỹ rồi thì cứ đi. Em đành coi như quen anh muộn mấy năm.
Giọng nói mang theo chút rầu rĩ.
Khang Kiếm nâng cằm cô lên, ánh mắt rực sáng:
- Thực ra cũng không cần phải chịu đựng quá mức đâu. Một tuần anh có thể về nhà hai ngày mà.
- Hả? Vậy cơ sở đó là gì?
- Khi đi làm, anh nghĩ công việc của anh sẽ có sự sắp xếp mới. Anh sẽ làm báo cáo, đề nghị được tới công tác tại huyện Vân.
- Huyện Vân? Sao lại là huyện Vân? - Bạch Nhạn ngỡ ngàng.
Anh cúi đầu nhìn cô mỉm cười:
- Huyện Vân là quê hương của em mà, anh muốn xem nơi em đã lớn lên.
Khóe mắt Bạch Nhạn cay xè, nhỏ giọng lầm bầm:
- Nơi đó em đã chẳng còn nhà.
Từ sau khi đi làm, cô đã về nhà năm nào đâu?
- Anh ở đó thì chẳng phải em đã có nhà rồi. - Khang Kiếm ôm chặt cô vào ngực, xót xa không đành lòng.
Anh biết Bạch Nhạn rất nhớ nhung huyện Vân, bởi vì có Thương Minh Thiên, ở nơi đó cô đã có rất nhiều hồi ức tươi đẹp. Nhưng bây giờ cô không thể quay về!
Sau khi anh tới huyện Vân công tác, Bạch Nhạn có thể tới thăm anh, anh sẽ đưa cô đi hâm nóng lại những ký ức trước đây. Hơn nữa, anh còn một mong muốn khác, anh hy vọng có thể tìm được cha đẻ của Bạch Nhạn. Bạch Nhạn chưa từng đề cập đến, nhưng anh biết, trong lòng cô rất khó chịu với việc không biết cha mình là ai.
Khi còn nhỏ, Bạch Nhạn đã mất đi rất nhiều thứ, anh muốn từng chút từng chút một giúp cô tìm lại tất cả những gì đã mất, để khi nghe người khác nhắc tới bố, cô sẽ không ngây ngẩn mà thốt lên đầy ngưỡng mộ: Thật hạnh phúc!
- Có phải anh cũng muốn em chuyển công tác về huyện Vân? - Bạch Nhạn rúc vào lòng anh.
- Không cần. - Khang Kiếm dịu dàng lắc đầu - Em cứ ở Tân Giang cố gắng nỗ lực mà xây tổ.
- Xây tổ? - Bạch Nhạn không hiểu.
- Em có phát hiện ra bức tường của căn hộ đó thực ra không cách âm không? Hôm qua lúc ôm em, anh phải cố nén mọi âm thanh lại đấy. Sau này tiểu biệt thắng tân hôn, anh sợ em không kìm chế được. Nếu để người ta nghe mất thì tiếc biết chừng nào! Tiểu Nhạn, chúng ta nên có một ngôi nhà thuộc về chính mình. - Anh mỉm cười dùng mũi cọ vào trán cô.
Bạch Nhạn đỏ mặt:
- Căn nhà đó hồi trước đem gán nợ rồi.
- Trước đây chúng ta là kẻ thù, đó không tính là nhà. Bây giờ chúng ta là vợ chồng, căn nhà chúng ta cùng nhau chung sống mới gọi là nhà. - Khang Kiếm bị bà xã trêu chọc tới mức mặt dày bịch, nói khoác không biết ngượng mồm, mặt không đỏ, tim không run - Chính tại nơi này, chúng ta sẽ đặt một căn nhà, được không em? Anh thích nơi này. Có lẽ bây giờ mình không đủ khả năng thanh toán hết, nhưng tiền lương của anh và em cộng lại có thể đủ trả tiền đợt đầu, sau đó chúng ta từ từ trả tiền nhà, vất vả vài năm là sẽ khá lên thôi.
- Thực ra cũng không phải là quá nghèo, thẻ và sổ tiết kiệm của anh em còn chưa động gì đến. Hàng tuần, em còn có thể ra ngoài làm thêm nữa.
Mặt Khang Kiếm sầm xuống.
- Tiền, anh sẽ kiếm, em không cần phải lo. Không được lén lút ra ngoài với tay bác sĩ kia nữa.
- Người ta quang minh chính đại mà. - Bạch Nhạn trợn mắt - Em bỏ sức lao động mới nhận được thù lao, không phải là làm không công đâu.
- Vậy cũng không được. Nếu em không nghe lời, anh…
- Anh làm sao?
- Anh sẽ ngày đêm phấn đấu để mau chóng trồng một khoảnh cà rốt thật to trên vùng đất màu mỡ của em, xem em còn dám chạy lung tung không.
- Khang Kiếm, anh điên rồi. - Bạch Nhạn cuống quýt nhìn xung quanh, thấy không có ai nghe thấy mới yên tâm, nhưng mặt vẫn đỏ như tôm luộc.
- Bà xã, anh nói thật mà. Em sẽ không để ông xã đi làm cách xa mấy trăm dặm suốt ngày phải lo đứng lo ngồi, không thể tập trung làm việc đấy chứ?
Bạch Nhạn ừ nhỏ một tiếng, gật đầu một cách không tình nguyện!