Hạt Mưa Ngày Ấy

Hạt Mưa Ngày Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328034

Bình chọn: 9.00/10/803 lượt.

t thúc năm học rồi không?”

“Thì học lại chứ sao bố? Bố lo xa quá rồi đấy!”

Tú Phong cõng Hương Ly đi lên tầng, cô ái ngại nhìn Tú Bình, cô hiểu ông đang nghĩ gì chứ. Ông rất lo lắng cho con trai mình, nhưng chính ông đã đề nghị ly dị mẹ Tú Phong nên cậu chưa bao giờ nói với ông một câu tử tế cả.

Lên đến tầng, bỗng cô nói:

“Vào phòng anh đi!”

“Hả? Vào đó làm gì?”

“Chẳng phải anh cũng bị thương sao? Không yên tâm để anh một mình.”

“Sư tử biến thành thỏ non từ lúc nào thế này!” – Tú Phong cười đùa cô rồi cũng phải đưa cô vào phòng mình (tất nhiên là sau khi lãnh một quả cốc đầu của cô >”<)

Hương Ly ngồi xuống, tê hết cả chân, cứ như là không còn chân nữa rồi. Tú Phong nói:

“Cứ ngồi nghỉ đi, đợi đó!”

Rồi cậu đi ra ngoài. Còn lại cô ngồi ngắm xung quanh. Phòng Tú Phong đẹp thật, có lẽ chưa lúc nào cô ngắm kĩ thế này. Tú Phong thế mà rất ngăn nắp, bàn ghế sắp xếp gọn gàng, giá sách cũng treo ngay ngắn (mà lại chẳng đụng vào sách bao giờ, chán chưa). Đặc biệt trên tường thì dán đầy những hình ảnh của bóng đá, nào là ảnh các vận động viên nổi tiếng, những sân vận động rộng lớn cho đến ảnh chụp lại toàn một trận đấu World Cup hay cái gì gì đó nữa, Tú Phong rất ham mê bóng đá đấy, thảo nào cái chân như sắt thép vậy.

Cô nhìn về phía đầu giường và chợt nhìn thấy một bức ảnh. Cô cầm lên. Ảnh một người phụ nữ ấy đang chụp cùng một cậu bé. Đúng là Tú Phong hồi bé và mẹ của cậu rồi. Dưới bức ảnh có dòng chữ nguệch ngoạc của cậu bé con ngày ấy: “Mẹ Thanh của con.” Mẹ của Tú Phong tên là Thanh sao, thảo nào trông nhìn bà giống cái tên của bà vậy, thật thanh tú và dịu dàng. Đặc biệt là bà rất đẹp, dù nhìn trông bà hơn tuổi Vũ Ngọc – mẹ Hương Ly nhiều nhưng bà còn đẹp hơn cả Vũ Ngọc ấy. Một vẻ đẹp mặn mà với đôi mắt rất dịu dàng, nụ cười nhân hậu, trong ảnh bà đang quàng tay ôm chặt lấy đứa con trai chứng tỏ bà rất yêu con. Hương Ly khẽ mỉm cười buồn, chắc Tú Phong rất yêu mẹ, vậy mà gia đình cậu lại tan tác như vậy.

“Xem gì thế?”

“Ơ không có gì!” – Hương Ly vội đặt bức ảnh xuống.

Tú Phong ngồi xuống đưa cô cốc nước đang cầm trên tay, rồi nhìn bức ảnh đó rất lâu. Hương Ly đánh bạo lên tiếng:

“Thế giờ bà ấy đang ở đâu?”

“Không biết.”

“Không biết ư?”

“Nghe nói bà ấy đã lấy chồng khác, có con, có một gia đình tốt ở nơi nào đó rồi, từ đó bà ấy mất liên lạc.”

“Tại sao Tú Bình lại ly dị bà ấy?”

“Hỏi nhiều vậy!” – Tú Phong bỗng cáu.

Hương Ly sững sờ một hồi rồi cũng nhận ra mình không nên hỏi cậu như vậy, cô dựa vào lưng cậu:

“Xin lỗi, anh hãy coi như chưa nghe thấy gì đi…”

Tú Phong im lặng mấy giây rồi bỗng quay lại, nắm lấy tay Hương Ly:

“Đừng lấy ông ta!”

“Hả?”

“Trên đời này tôi chỉ có một người mẹ thôi, tôi không muốn gọi ai khác là mẹ đâu.”

“Tú Phong…”

“Nhất là việc ai khác đó là em, việc gả em cho nhà này thật quá điên khùng!” – Tú Phong nhìn thẳng vào mắt cô.

Hương Ly ngỡ ngàng nhìn cậu rồi cười:

“Đầu óc em không đến mức có vấn đề để làm mẹ anh đâu.”

“Hương Ly…”

“Anh ngốc lắm đó!” – Hương Ly ôm lấy Tú Phong – “Việc bảo em lấy Tú Bình chỉ là âm mưu của lão Trọng thôi, giờ ông ta không phải bố nuôi em nữa, ông ta cũng tìm được lại chủ nhân của ông ta rồi, thì em cần gì phải nghe theo cái việc vớ vẩn của ông ta nữa!”

“Ừ…” – Tú Phong tựa cằm vào đầu cô, cảm thấy yên lòng.

“Mà cho dù có phải nghe theo thì anh cho em lấy Tú Bình chắc?”

“Này không có đâu!” – Tú Phong ôm chặt cô – “Em là của anh, nghe cho rõ đấy!”

Hương Ly cười thầm. Tú Phong mà đối xử với cô gái nào cũng như thế này thì chắc BOD giải tán hết vì bị “phân biệt đối xử” mất. Cô rời Tú Phong ra, nhìn cậu:

“Bị thương nhiều quá đấy, thế mà không chịu đi bệnh viện gì cả.”

“Nằm trong bệnh viện 5 tháng rồi còn đòi đi làm gì nữa. Vả lại vết thương cũng được chữa trị rồi, tại đánh nhau với mấy thằng trong đó nên bị chảy máu vết thương thôi.”

“Đánh nhau hả? Ai cho đánh nhau, muốn tổn thọ sớm à?”

“Không đánh thì có về được đây không?”

“Ờ thì…Nhưng cũng phải biết giữ sức khoẻ chứ.”

Tú Phong bật cười, trông cô lúng túng nhìn đáng yêu thế. Thôi không làm khó cô nữa, cậu lăn ra nằm thẳng cẳng trên giường, nhắm mắt lại. Mọi thứ nhanh chóng im lặng. Hương Ly ngạc nhiên, ngủ gì nhanh thế? Mệt đến mức đặt lưng xuống giường đã ngủ sao? Quần áo thì bẩn, không chịu chữa lại mấy vết thương đã ngủ rồi, đúng là coi trời bằng vung rồi đấy.

Gương mặt Tú Phong khi ngủ còn đẹp hơn khi thức. Trông cậu thật dịu dàng, dễ thương. Hương Ly để ý trên mặt cũng bị thương, những vết xước đang chảy máu. Cô với lấy cái khăn cúi xuống định lau những vết máu ấy, thì cậu mở to mắt! Á trời đất, mình bị lừa nhanh quá. Mặt cô bỗng đỏ bừng, tự dưng cúi xuống gần cậu thế này thế nào cũng bị h…i…ể…u l…ầ…m cho coi (ở chap trước hai người v


Teya Salat