Snack's 1967
Hạt Mưa Ngày Ấy

Hạt Mưa Ngày Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328040

Bình chọn: 9.00/10/804 lượt.

br/>
“Hương Ly!”

Tú Phong giật mình đứng lên. Hình như cậu nghe thấy tiếng ai đó gọi. Giọng nói rất thân quen giống như giọng của cô. Có phải cô không? Một tiếng gọi rất nhỏ vang vọng ngay bên tai. Thật không nhỉ? Căn phòng này tường kín thế thì làm sao nghe thấy tiếng động nào được.

Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ cho Tú Phong linh cảm điều gì chẳng lành. Chẳng lẽ Hương Ly đang đi tìm cậu thật ư? Nếu đến đây, cô sẽ rơi vào âm mưu của những kẻ đê tiện kia, cô sẽ ra sao…? Cậu không thể tưởng tượng ra nổi nữa, cậu chỉ cảm thấy càng thêm tức giận mà thôi. Cậu điên tiết đập cửa:

“Mở cửa ra!!!”

Nhưng bên ngoài không ai nghe thấy gì cả. Xung quanh cậu chỉ là bóng tối dày đặc.

Cậu cảm thấy tiếng gọi của Hương Ly đang đến gần cậu hơn. Chắc chắn cô ở bên ngoài! Cậu phải đi tìm cô, cậu không thể chịu thua thế này được. Cậu như con thú bị thương, đạp mạnh vào cánh cửa.

Cú đạp kèm theo cơn giận dữ đã khiến cánh cửa kêu rắc một cái. Tú Phong giật mình, căng mắt ra nhìn. Cậu nhận ra cánh cửa này làm bằng gỗ chứ không phải bằng sắt, dù gỗ chắc đến mấy thì cũng không là gì cả. Trời ạ, thế mà cậu không chịu để ý gì suốt từ bấy đến giờ! Tú Phong lùi lại mấy bước, lấy đà.

“Hương Ly, chờ tôi!”

Cậu lao đến, cú đạp còn mạnh hơn cả vừa nãy, đạp thẳng vào vết đạp vừa rồi. Cánh cửa đổ rầm xuống. Thế thì không phải gỗ chắc rồi. Nhưng sao chúng lại nhốt cậu vào phòng cửa gỗ nhỉ? Phòng cửa sắt thiếu gì, hay là chúng cố tình để cậu chạy trốn? Mặc kệ, giờ không phải lúc nghĩ chuyện đó. Tú Phong chạy ra ngoài. Bỗng có chục cánh tay lao đến giữ cậu lại khiến cậu bất ngờ không kịp chống trả. Lại là chúng – những kẻ dù chỉ là tay sai của tên đầu trò đó.

“Chú mày định chạy à, quên tụi tao vẫn giám sát sao?”

“Đang bị thương thì nằm đó dưỡng sức đi, cứ phải cố trốn làm gì!”

Tú Phong lấy hết sức nhưng càng bị đè xuống, mấy thằng tay sai khoẻ như vâm bẻ tay cậu quặp ra sau khiến cậu đau đớn khuỵu xuống. Tai cậu ù đi vì tiếng cười man rợ độc ác của chúng.

“HƯƠNG LY!!!!” – Cậu hét lên thật lớn.

“Tú Phong…” – Cô bừng tỉnh, vội vàng ngẩng lên.

Chẳng thấy gì ngoài tiếng xe cộ phóng đi trên đường đông đúc. Ảo giác sao? Không, tiếng gọi khá lớn, chắc chắn là của Tú Phong rồi. Hương Ly đứng dậy, chạy về phía mà cô cho rằng giọng nói ấy phát ra từ hướng đó. Có phải Tú Phong không? Có phải không?

“Tú Phong! Tú Phong!” – Cô vừa chạy vừa gọi.

Tiếng gọi rõ dần hơn, lúc này đã thoát ra khỏi căn phòng kín nên Tú Phong càng nghe rõ. Cậu không chịu nổi nữa, mấy thằng này ngáng chân cậu quá đi. Đừng có nghĩ rằng cậu dễ chịu thua, cậu không còn là cậu của lúc trước đâu!

Tú Phong gồng mình, đạp ngay cho thằng đang giữ cậu từ đằng sau một cú vào bụng, hắn bị đánh bất ngờ không kịp làm gì cả, ngã lăn và buông tay Tú Phong ra. Bọn này chẳng khôn như lão già chủ của chúng, giữ được tay mà không giữ chân thì làm trò trống gì. Mấy thằng còn lại định xông vào thì Tú Phong đã nện cho chúng vài quả đấm lại còn chơi trò domino để chúng ngã hết vào nhau, không đứa nào đứng dậy nhanh nổi. Nhân thời cơ ấy, cậu chạy nhanh đi, quên cả vết thương đang chảy máu khắp người. Nơi này không phải mê cung nên cậu dễ dàng thấy một cửa sổ, cậu trèo qua và nhảy ra ngoài.

“Thằng đó đang bị thương, không chạy được đâu! Anh em, mau đuổi theo!” – Tụi tay sai trong nhà kêu lên.

“Không cần đuổi!” – Giọng nói sắc nhọn của gã đàn ông lại vang lên kèm theo tiếng cười – “Cứ để chuyện vui tự xảy ra!”

“Tú Phong…” – Hương Ly ngã gục xuống.

Càng đi thì con đường ấy càng chật hẹp hơn, dòng người thì vẫn đông, càng chẳng thể tìm thấy gì. Đôi chân Hương Ly rã rời rồi, không thể đi được nữa. Mắt cô mờ đi, đầu cô hoa lên. Cô chạy suốt từ đêm qua đến giờ, cô quá mệt, không thể chịu nổi nữa. Cô tuyệt vọng rồi. Một giọt…Hai giọt…Những giọt nước mắt rơi từ mắt cô. Đau. Mắt cô chưa hẳn là hồi phục, nước mắt rơi là thấy đau. Nhưng đau ấy có bằng nỗi đau trong trái tim cô hay không? Ân hận. Xót xa. Đớn đau. Vô vọng. Đó là những cảm giác trong cô lúc này. Cô thấy mình nản thật rồi, buông xuôi thật rồi.

“Đồ ngốc, ai bảo chạy mất sức như thế hả?”

Một cơn gió khẽ thổi mạnh.

Hương Ly chết lặng mấy giây.

Giọng nói ấy…

Ngay trước mặt cô, nhẹ nhàng như một cơn gió.

Cô ngẩng lên, không tin nổi nữa.

Cậu thiếu niên đứng trước mặt cô với những vết thương đang chảy máu khắp người, thấm vào chiếc áo trắng, gương mặt thì cũng đầy những vết xước là những dấu tích của việc chống trả lại những kẻ tay sai kia. Nhưng vẫn là đôi mắt ấy, vẫn là giọng nói ấy, vẫn là con người ấy, không thể khác được. Đôi mắt khi nhìn người ta thì lạnh lùng có thể giết chết ánh mắt khác, nhưng khi nhìn cô lại ấm áp và dịu dàng như cơn gió đang thổi nơi đây.

“T…Tú…” – Cô không gọi nổi tên cậu nữa.

Cậu quỳ xuống, dường như cậu chẳng thèm để ý những vết thương trên người mình. Cậu mắng cô:
<