
gủ rơi ra. Anh hồi hợp chờ đợi phản ứng của vợ khi anh áp cơ thể rực lửa của mình lên cơ thể mềm mại với những đường cong tuyệt mỹ, cô ôm ghì lấy anh. Anh sung sướng ghì chặt cô vào người, hai bàn tay đan vào nhau như để nắm chặc hạnh phúc ngất ngây.
- Vợ yêu ! Em tuyện lắm.
Thanh Sang luyến tiếc buông cô ra, Ngọc Như ngượng ngập nép vào ngực anh, tận hưởng những cảm xúc ngọt ngào anh vừa mang đến. Anh âu yếm nhìn cô rồi cúi xuống hôn lên khóe mắt đang đọng lại những giọt lệ, Anh trách yêu:
- Sau em không nói với anh?
- Chuyện gì ?
- Chuyện… sau nhiều năm ở nước ngoài mà em vẫn …
- Em nói anh có tin không?
- Chắc là không rồi, làm sao tin được thân thể đáng yêu, đầy nhựa sống thế này vẫn còn trong trắng thuần khiết chứ !
- Vậy nếu tin, anh có đổi ý không?
- Ngu sao đổi ý chứ bà xã yêu quý ạ.
- Còn nói nửa àh? Anh toàn lợi dụng cơ hội.
Anh chùi người vào tấm chăn, kéo tay cô vòng qua người mình. Ôm siết cô vào lòng, trầm giọng cười:
- Ngủ đi, không thì anh không khách sáo đâu đó.
Ngọc Như mỉm cười, cảm giác ngọt ngào len lỏi trong tim, cô biết rằng giờ đây cô là của anh. Hơi thở anh đều dần chìm vào giấc ngủ khi Ngọc Như nói khẽ với anh:
- Ông xã, Em yêu anh!
Buổi sáng những giọt sương đêm còn đọng lại ngoài sân, ánh sáng chiếu vào phòng đánh thức đôi uyên ương đang say giấc nồng. Cô thức giấc thấy mình đang nằm cuộn tròn trong lòng Thanh Sang, cô và anh thân mật và không còn gì để che dấu nửa. Định bước xuống đi vào phòng tắm trước khi anh chưa thức giấc, nhưng cô vừa nhỏm dậy thì:
- Đi đâu đó em yêu?
Vừa hỏi anh vừa choàng tay ôm cô từ phía sau.
- Em… em muốn đi tắm.
Anh nói và nở nụ cười bí hiểm:
- Ừh, vậy em đi đi.
- Nhưng…
Anh cười cười trêu cô:
- Nhưng gì nửa?
Cô ấp úng:
- Em… muốn mặt áo vào.
- Thì em cứ mặt đi.
Vừa nói anh vừa hôn vào cổ cô, nhột quá cô cười khúc khích bảo:
- Sang! tha cho em đi mà, hay… anh xuống trước đi.
Nhìn đôi môi hấp háy, anh kéo cô nằm xuống giường, dùng ngón tay viền trên vành môi cô, anh mỉm cười:
- Đêm qua… không từ chối, bây giờ làm bộ hả?
Cô nũng nịu:
- Năng nỉ mà ông xã.
Nói rồi cô với tay lấy mền che người lại. Anh bước xuống giường cười lớn:
- Anh tắm trước đây, vợ ơi là vợ.
Anh nở nụ cười hạnh phúc khi nhìn xuống tấm darp giường, nơi có vết máu đỏ hồng, miệng lẩm nhẩm:
- Vợ anh đáng yêu lắm, bây giờ anh có trách nhiệm giữ gìn sau cho ngày càng ấm nồng và hạnh phúc.
Thanh Sang lo xong thủ tục giấy tờ, nhìn gương mặt buồn hiu của vợ, anh thấy nao lòng, mới đêm qua chăng gối còn mặn nồng, giờ phải xa cô hơn tháng, anh sẽ nhớ cô lắm, nhớ thật nhiều bờ môi đầy nhựa sống của cô:
- Nhỏ ! cười lên nào. Xong việc anh về mà, em như vầy làm sao anh đi được.
Ngọc Như nghẹn ngào:
- Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Đến nơi anh gọi điện về cho em.
- Anh biết mà, em ở nhà giữ gìn sức khỏe và chăm sóc mẹ dùm anh nghe.
Sang ôm siết cô vào lòng rồi đi nhanh vào phòng cách ly. Ngọc Như nhìn theo đến khi dáng anh khuất dần.
- Ngọc Như, em xem nè !
Ngọc Như nghe tiếng Trọng Ân mà không thấy mặt anh đâu, chỉ thấy bó hoa hồng đỏ thật to đi về phía mình. Cô bật cười:
- Anh hai, bộ đổi nghề hả?
Trọng Ân cười cười:
- Ừ !
Cô tròn mắt ngơ ngát, anh phì cười:
- Hoa của em đó, Có một gã khờ nào đó đang làm việc ở xa không về kịp nhờ anh tặng dùm với lời nhắm : “Chúc em sinh nhật vui vẽ”.
Cô vỗ trán mỉm cười, hôm nay sinh nhật mình mà quên mất, cô nheo mắt nhìn anh:
- Thế còn quà của anh đâu?
- Trời, em tham vừa thôi? Có chồng rồi thì chồng lo anh hết nhiệm vụ rồi.
Ngọc Như mím môi cười:
- Vậy… em về công ty Lam Phương nghe?
Trọng Ân nhỏm dậy:
- Ê, em có 20% cổ phần ở Việt Đức đó.
- Hì hì đừng dùng chiêu này với em, nó hết hiệu lực lâu rồi.
Anh lắc đầu:
- Muốn gì nói đi nhóc?
- Ga lăng sớm có phải tốt hơn không?
Buổi tối nằm trên giường Ngọc Như không thể nào ngủ. Sang đi công tác hơn 2 tuần rồi, ôm gối vào lòng cô nhớ anh se thắt ruột, thao thức mãi không ngủ được cô ngồi dậy bước ra ngoài. Đứng trước cửa phòng mẹ chồng cô ngập ngừng đưa tay gõ cửa:
- Mẹ ơi, mẹ ngủ chưa.
Nghe con dâu gọi bà Phương bước ra mở cửa:
- Con chưa ngủ hả Như?
Cô ôm vai bà, mỉm cười giọng tinh nghịch:
- Con không ngủ được. Mẹ… tối nay mẹ cho con ngủ chung nghe.
Nhìn con dâu Bà Phương bật cười lớn làm cô đỏ mặt. Thấy cô còn ngập ngừng bà nắm tay cô:
- Vào ngủ thôi cô nương.
Là con dâu nhưng bà Phương xem cô như con gái. Ngọc Như tuy trẻ con nhưng biết cách cư xử, nhờ có cô quan tâm mà bệnh tình của bà giảm dần, đi làm về là cô