
n con nhìn
chị ấy. “Anh em thích người ta rồi.”
Chị ấy lại tiếp tục tra khảo.
“Là người nào?”
Tôi vẫn như cũ, ủy khuất đưa
mắt về hướng chị Hân. Lúc này chị Ngọc mới cam tâm buông tha tôi. Chúng tôi có
một hiệp ước thế này: Nếu như là người của bạn thì sẽ không tiếp cận. Ở đây anh
tôi đã vô hình chung được xem như người của chị Hân rồi. Vậy nên chị Ngọc không
ham hố nữa.
-
À, vậy Ngân về
trước đi em. Có cái Hân dọn đồ cùng chị là được rồi._Chị Ngọc đẩy tôi về phía
trước, chắn đi tầm mắt giao nhau giữa anh tôi và chị Hân.
Hai người họ vẫn chưa muốn
lên tiếng. Tôi chỉ có thể yên lặng, trả điện thoại vào tay chị Hân, sau đó theo
anh trai trở về nhà. Bỏ lại phía sau bánh ngọt đáng yêu, xinh xắn cùng ánh mắt
vẫn còn ngơ ngác của chị Hân. Em xin lỗi chị! Nếu như sau này hai người có
thành đôi, lúc đó chị sẽ hiểu được tấm lòng của đứa em này. Bánh ngọt, tao
không có phúc được thưởng thức mày. Số mày phải vào dạ dày chị Ngọc rồi. Vĩnh
biệt!
Về tới nhà, tôi ngồi khép nép
trên ghế trong phòng khách, anh tôi thư thái ngồi phía đối diện, bên cạnh là
Tiểu Hắc vẫn ngang nhiên xem hoạt hình của nó. Thỉnh thoảng tôi bị tiếng động
của bộ phim ấy cuốn hút, ngước lên nhìn lại bắt gặp ánh mắt tra khảo của anh
tôi. Làm ơn đi, có ai cứu tôi không?
“Gâu..gâu...” Tiểu Hắc bỗng
dưng sủa lên. Tôi lập tức nhìn ra cửa.
-
BỐ!_Ôi cứu tinh
của đời tôi! Bố về quá đúng lúc bố ạ!
-
Hai đứa vẫn chưa
đi ngủ sao?_Bố tôi vừa thay dép vừa nhìn anh em tôi.
-
Bố ơi, con…_Mới
nói đến đây, nhìn đến nụ cười dã man cộng thêm cái nhớn mày nguy hiểm của anh
Kiệt, tôi không dám nói nữa.
-
Gì vậy con gái?
-
Nó nhớ bố ấy
mà!_Anh Kiệt thay tôi nói tiếp, còn nhân vật chính là tôi bị chèn ép phải im
lặng._Nay bố gặp các bác vui không?
-
Vui chứ! Lâu lắm
rồi bố mới gặp mấy lão già đó. Thế mà mấy lão ấy vẫn giống hệt như xưa._Đột
nhiên ánh mắt bố nhìn anh trai sáng lên, làm tôi đây đối diện cũng run run_Mà
thằng này, bao giờ mày cưới vợ đây? Người ta có cả cháu bế rồi mà bố còn chưa
thấy mặt mũi con dâu là thế nào?!
Đấy đấy, bài ca cưới vợ của
bố mẹ tôi lần nào cũng giống nhau như thế đấy! Tôi không phải người bị thối
thúc nhưng nghe riết rồi đến mức sợ luôn đây. May mắn tôi không phải anh trai.
-
Anh ấy…_Tôi đang
tính báo tin vui cho bố. Nếu như mà bố biết chắc chắn sẽ khóa chân anh Kiệt lại
hỏi han, tôi coi như có thể chạy thoát. Thế nhưng anh trai tiếp tục dùng ánh
mắt đàn áp, tôi lại đành ngậm miệng.
-
Con mới có hai
mấy tuổi thôi mà bố. Đàn ông còn phải xây dựng sự nghiệp. Ba mươi lấy vợ là
được rồi.
-
Ba mươi cái gì mà
ba mươi! Mày định để bố mẹ chết già mà còn chưa thấy mày lập gia đình đấy
à?_Tôi nghe bố nói mà ngồi cười thầm, bù lại cho những ủy khuất tôi đã phải
chịu. Chống chế vô ích với bố, anh ạ!_Con gái lão Sơn vừa mới ra trường năm
ngoái. Bố nói với lão ấy để hai đứa gặp nhau vào đầu tuần tới rồi đấy. Liệu mà
sắp xếp thời gian gặp người ta.
-
Bố…
-
Không ý kiến! Bố
về phòng đây. Hai đứa cũng ngủ sớm đi._Mặc kệ sự phản đối của anh Kiệt, bố kiên
quyết hạ lệnh, sau đó đến xoa đầu tôi mấy cái rồi trở về phòng.
-
Mẹ nhắc bố uống
thuốc giải rượu rồi mới đi ngủ. Bố nhớ nha!_Tôi mà không truyền đạt lại lời của
mẹ đại nhân, chắc chắn bố tôi sẽ quên chuyện này đấy.
-
Bố biết rồi, con
gái!
Bố đi rồi, Tiểu Hắc vẫn xem
hoạt hình của nó. Bỏ lỡ cơ hội thoát thân, tôi lại trở về trạng thái tự kỉ
trước đó. Trong trường hợp này thì ông trời cũng không giúp được tôi đâu! Tôi
phải tự cứu mình thôi!
-
Lúc ăn cơm mày
muốn hỏi anh chuyện gì ấy nhỉ?_Vẫn là anh Kiệt lên tiếng trước. Nếu như anh ấy
chờ tôi mở đầu thì có mà mùa quýt năm sau tôi cũng không nói đâu.
Tôi đấu tranh tư tưởng rất
lâu, cuối cùng bắt đầu khai tội. Anh tôi thường nói: “Thành thật sẽ được khoan
hồng.”. Tôi thiết nghĩ nghe theo anh ấy thì hơn. Ở nhà tôi, chống lại anh ấy sẽ
chỉ có một con đường. Đó chính là: Chết rất thảm!
-
Hồi chiều em gặp
anh trong tiệm bánh chị Hân làm việc._Tôi vừa nói vừa lén lút nhìn biểu hiện
của anh trai. Anh ấy vẫn giống như lúc trước, chỉ là không cười kiểu đầy ẩn ý
kia nữa thôi_Lúc chị ấy quay ra nhìn anh, là em đang nói chuyện với chị ấy về
anh.
-
Thế hai người nói
cái gì?
-
Em biết anh đang
theo đuổi chị ấy rồi. Chị ấy bảo ghét anh lắm. Tại vì hôm trước anh sàm sỡ chị
ấy. Thực ra em không tin đâu. Em biết anh tuy biến thái nhưng mà chưa đến mức
đó. Có lẽ hai người hiểu lầm thôi!
-
Anh đỡ cô ấy, vô
tình chạm phải._Lúc anh Kiệt nói tôi thấy ánh mắt anh ấy lảng tránh. Chắc là
anh ấy ngượng đây mà!
-
Em sẽ nói lại với
chị ấy. Nhưng mà anh này…_Đến đây rồi thì tôi chẳng còn sợ gì nữa. Chồm qua chỗ
anh ấy, ghé lại gần_Cuộc hẹn với con gái bác Sơn thứ 2 tới thì sao? Anh không
đi bố giận đấy.
-
Tự anh có cách
giải quyết.
-
Hồi nãy em đang
định nói với bố, sao anh lại ngăn. Nếu như nói rồi bố sẽ không bắt anh đ