Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325495

Bình chọn: 7.5.00/10/549 lượt.

uốc mà ruột của nó lúc đó rất mỏng, ăn quá no sẽ làm ruột bị
vỡ.

Nhưng mà tôi vội đến chỗ hẹn
với mấy đứa bạn, lỡ tay xúc quá nhiều đồ ăn cho Tiểu Hắc, lại sợ đến muộn cái
bọn khỉ bạn kêu ca, nên để nguyên như thế mang cho nó.

Cũng may tôi đi không quá
lâu, về vừa kịp đưa đứa nhỏ tham ăn kia tới phòng khám. Vì vậy Tiểu Hắc thoát
chết, được đưa vào diện chăm sóc đặc biệt của cả nhà, còn tôi bị anh trai mắng
cho một trận, giận luôn cả tuần, suốt nửa tháng tôi không được ra ngoài trừ khi
đi học hoặc đi cùng anh ấy và bố mẹ, ảnh Jesse McCartney đẹp trai của tôi bị anh
ấy tịch thu cho vào hộp giấu đi. Bạn biết tôi mê trai đẹp mà! Thế nên cướp
Jesse của tôi có khác nào giết tôi đi cơ chứ! Công việc ở chợ đêm cũng đình chỉ
ngần ấy ngày để chờ Tiểu Hắc bình phục. Tiền lương tháng đó tôi chỉ được nhận
1/3 so với bình thường, muốn mua cái gì cũng không được.

Vậy nên không nghe lời anh
trai chính là không tự do, không đi chơi, không tiền, không quần áo mới, không
đồ ăn ngon, không Jesse…

Tôi vẫn còn muốn có cuộc sống
tươi đẹp mà, vì thế cãi anh Kiệt chính là điều không thể!

-
Xuống!

-
Anh định bắt em
lò cò sao?_Cái chân tôi mà bị ngược đãi nữa là nghỉ học luôn đấy!

-
Đến nơi rồi!

Tôi ngước mắt nhìn mới từ từ
leo xuống. Đến phòng khám của ông Thạch rồi! Mỗi lần suy nghĩ là tôi theo thói
quen chẳng để ý gì cả. Đến khổ với cái tật xấu này thôi!

Hôm nay là cuối tuần nên bệnh
nhân đến đây so với thường ngày thì nhiều hơn nhưng so với những phòng khám
khác thì không đông lắm. Chỉ khoảng 4, 5 người. Bình thường tôi đến có hôm chỉ
có ông Thạch. Bởi vì khu phố nhà tôi nằm khá sâu với đường chính. Phòng khám
này mở ra cũng chỉ phục vụ mấy người quanh đây.

Anh Kiệt dìu tôi đến ghế chờ,
sau đó bỏ ra ngoài.

-
Bạn trai cháu hả?

-
Dạ không phải. Đó
là anh trai cháu._Tôi dùng thái độ hòa nhã trả lời người phụ nữ ngồi kế bên.

Thường thì trong hoàn cảnh
này, người ta hay bắt chuyện với nhau để giết thời gian. Bao nhiêu người đây chỉ
có tôi là “con nít”, vậy nên bác gái này vừa lên tiếng, những người còn lại
liền biến tôi thành mục tiêu nhắm tới.

-
Thì ra là anh
trai. Thế vợ con gì chưa?

-
Anh cháu mới ra
trường thôi ạ. Chắc vài năm nữa mới tính đến chuyện ấy.

-
Bằng tuổi các
cháu bây giờ, ở dưới quê người ta đã dựng vợ, gả chồng hết rồi đấy. Cháu gái
bác 19 tuổi vừa mới sinh con xong.

-
Dạ…_Tôi nghe mà
chỉ biết nhe răng cười cười.

19 tuổi, tháng sau tôi cũng
19 tuổi đấy. Vậy mà đã sinh con. Tôi đang tưởng tượng nếu như mà hiện tại tôi
mang thai, rồi sinh con. Mẹ ơi, cho con xin đi! Lấy chồng tôi cũng không muốn
đâu!

-
Bác Dương vào
khám nhé!_Ông Thạch từ trong nói vọng ra.

Bác trai ngồi đầu dãy ghế
đứng lên đi vào trong. Vài giây sau một người phụ nữ lớn tuổi đi ra. Chắc là
bệnh nhân vừa khám xong. Tuy nhiên có chút quen quen, hình như tôi gặp ở đâu
rồi. Nhưng mà ở đâu nhỉ? Ở..ở..ở…

-
Cháu gái! Là cháu
đúng không?

-
Dạ?_Tôi ngơ ngác
nhìn người phụ nữ trước mặt.

Bà ấy chính là người vừa đi
ra. Ánh mắt nhìn tôi giống như rất cảm kích. Chuyện gì đây?

-
Hồi nãy bà bị
cướp, chó của cháu đã giúp bà bắt hắn.

-
A, là bà ạ…_Thì
ra không phải bệnh nhân mà là người phụ nữ bị cướp hồi này. Hèn gì tôi thấy
quen quen.

-
Lúc bà quay lại
thì cháu đã đi mất rồi. Bà chưa có dịp cảm ơn cháu._Nói đến đây, bà ấy nhìn
xuống khối bánh tét trên chân tôi, sau đó áy náy nhìn tôi_Tại giúp bà mà cháu
bị thương đúng không?

-
Không phải đâu ạ!
Là cháu bị ngã thôi.

-
Đừng lo! Đây là
phòng khám của chồng bà. Bà sẽ nói ông ấy khám trước cho cháu. Lát nữa bà mời
cháu ăn cơm xem như thay lời cảm ơn của bà, được chứ?

Bà ấy là vợ của ông Thạch? Vậy
là người quen rồi!

-
Dạ không cần đâu
bà! Cháu đến sau phải chờ tới lượt chứ ạ. Ở đây đều là người lớn tuổi, cháu sao
có thể làm như thế.

-
Cũng phải! Bà
quên mất. Thôi bà ngồi đây nói chuyện với cháu vậy._Nói rồi bà Thạch ngồi xuống
bên trái tôi. Tôi thì chỉ biết nhe răng cười.

Bác gái hồi nãy từ bên phải
ghé sang, nhập cuộc vào câu chuyện.

-
Chị bị cướp sao?
Ở chỗ nào thế?

-
Ngay gần công
viên đây này. Trẻ tuổi không lo làm ăn lại sa ngã như vậy.

-
Ôi chị ơi, thanh
niên bây giờ mà không học hành tử tế là hư hỏng ngay. Mà cũng may cho chị là nó
không mang theo vũ khí chứ không lại khổ ra. Hôm bữa có vụ ngay trước cửa tòa
nhà A, giết người cướp taxi. Nghe đâu thủ phạm mới có mười mấy tuổi đầu.

Tôi ngồi ở giữa nghe hai
người phụ nữ trò chuyện mà tóc gáy dựng ngược, cứng đơ giống như pho tượng. Thì
ra tám chuyện là không phân biệt tuổi tác a!

-
Chết thật! Lần
tới ra đường chắc tôi phải nhờ cháu chắt chúng nó đưa đi thôi.

-
Thế trong túi của
chị có nhiều tài sản không?

-
Có cái gì đâu!
Chỉ có mấy trăm bạc để tôi đi chợ với lọ thuốc của ông nhà tôi.

-
Bác sĩ bị bệnh gì


XtGem Forum catalog