Snack's 1967
Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325143

Bình chọn: 8.00/10/514 lượt.

nhìn thấy con của mày.

Sau khi được tiêm thuốc, Nữ Hoàng đã có vẻ khá hơn một chút. Cơn đau dữ
dội ở hạ thể khiến cho hai đồng tử nó co rút lại, từ trong cuống họng
liên tục phát ra những tiếng rên “hừ hừ” đầy đau đớn.

Không có dụng cụ y tế, lại là lần đầu
tiên làm công việc của một bác sĩ sản khoa nên Thiên Anh cảm thấy lúng
túng một chút. Nhưng nhìn khuôn mặt méo mó vì đau đớn của con Nữ Hoàng,
anh lại phải cố tìm cho mình thêm một chút tự tin. Nếu như anh không làm cho nó tin tưởng vào mình thì nó sẽ khó mà vượt qua được ca này. Nó đã
mất quá nhiều máu và đã gần như kiệt sức. Duy trì sự sống cho nó lúc
này, có lẽ chỉ là nỗi khát khao được nhìn thấy đứa con ra đời, là tình
mẫu tử thiêng liêng trong trái tim nó.

-Cố lên. Mày làm được mà. Một chút nữa
thôi.- Thiên Anh nhìn Nữ Hoàng cổ vũ. Đôi mắt nó đã bắt đầu dại đi, hai
tròng mắt càng lồi ra một cách đáng sợ. Phía sau anh, hai cô gái đã bắt
đầu thút thít khóc vì sợ và cảm động.

-Tốt lắm. Tao thấy con mày rồi.- Thiên Anh cười khi thấy cái đầu đỏ nhỏ xíu ló ra.

Năm phút sau, Thiên Anh mỉm cười đặt con linh trưởng con người vẫn còn nhầy nhụa trong dớt dãi và máu xuống bên
cạnh con Nữ Hoàng. Con voọc con cựa quậy một hồi để lấy hơi ấm của mẹ,
sau cùng nó cũng tìm ra đầu vú của mẹ nó bèn lập tức vục đầu vào đó. Nó
chỉ nhỏ như con mèo con, toàn thân phủ một lớp lông tơ hung vàng vẫn còn hơi ướt. Hai mắt nó chưa mở nên nó chỉ dùng cảm tính để nhận biết. Nó
không thể nhìn thấy đôi mắt từ ái của mẹ nó đang mờ dần đi, cũng không
thể nhận ra mẹ nó đã không còn đủ sức để nhấc chân tay lên vuốt ve nó.
Chỉ có hơi ấm quanh thân nó là còn nguyên vẹn. Sau khi bú no nê, nó bắt
đầu ngủ, giấc ngủ đầu tiên sau khi chào đời.

Thuốc tê đã tan từ lâu, cơn đau lại quay về hành hạ Nữ Hoàng ngày một dữ dội hơn, nhưng đứa con đang rúc trong
lòng khiến nó quên đi hết thảy. Với cả đàn, nó là một con voọc cái vô
cùng quyền uy và hung tợn, nhưng lúc này đây, nó chỉ là một bà mẹ bình
thường đang nhìn đứa con mới sinh bằng ánh mắt vừa vui vẻ, lại vừa tuyệt vọng. Nó vui mừng vì cuối cùng cũng được nhìn thấy con của nó ra đời,
đồng thời cũng tuyệt vọng vì cảm giác được sự sống đang dần rời khỏi nó. Nó chỉ muốn cho con nó bú càng nhiều càng tốt mà thôi.

Thiên Anh vẫn luôn tin động vật có linh
tính, nhưng chứng kiến chúng khóc thì có lẽ đây là lần đầu tiên. Nhìn
nước mắt đang chảy ra của Nữ Hoàng, anh cũng không thể ngăn cho mình
khỏi khóc. Con voọc mẹ lúc này thậm chí cũng chẳng ngóc đầu dậy nổi, đầu nó nghẹo hẳn sang một bên nhưng vẫn cố gắng ngóc đầu dậy để nhìn đứa
con trong lòng. Nó cố mãi nhưng vẫn không chiến thắng được sự suy yếu
của cơ thể, sau cùng thì hai mắt nó cũng không tài nào mở ra được nữa.
Nhưng nó vẫn cảm thấy bên thân có một hình hài ấm áp đang dựa vào mình.
Nó vẫn cảm nhận được trái tim non nớt của con nó đang đập. Hai tay nó
vẫn ôm chặt lấy con, như một bản năng, cho đến chết vẫn không rời tay
ra.

Con người cũng vậy, mà động vật cũng
vậy, đều có tình mẫu tử. Một người mẹ có thể bỏ đi đứa con của mình,
nhưng động vật đến khi chết vẫn cố gắng ủ ấm cho con nó.

Phía sau Thiên Anh , hai cô gái đã khóc
như mưa. Nguyên cũng cảm thấy sống mũi cay cay khi tận mắt chứng kiến
tình cảm cao cả của con voọc mẹ với đứa con của nó.

Thiên Anh để gió biển tự làm khô nước
mắt rồi lặng lẽ nhấc con voọc con đang rúc ngủ trong lòng Nữ Hoàng lên,
đặt nó vào trong bọc áo. Anh đưa cho Hạ Chi ôm cái bọc và nói:

-Em ôm nó cẩn thận. Anh sẽ mang cả Nữ Hoàng về. Không thể để nó nằm ở đây được.

Hôm nay là một ngày quá tệ đối với mọi
người nên trên đường về không ai nói một câu nào. Bốn người lặng lẽ đi,
mỗi người đều mang theo một tâm tư nặng trĩu trong lòng, nhưng cả bốn,
có lẽ đều mong ngày này hãy trôi đi thật nhanh.



Ăn thịt Hồ ly tinh

Cách phòng khám của Thiên Anh chừng 5km
về phía Tây, có một khu biển vắng. Sóng ở đây không dữ dội, bãi cát trải dài, vắng lặng, chỉ có những rặng phi lao ăn ra sát biển ngày đêm rì
rào đón gió. Sau rừng phi lao, đi sâu vào trong bờ sẽ thấy thấp thoáng
một vài ngôi biệt thự tuyệt đẹp, là dinh cơ dùng để nghỉ ngơi của một
vài ông chủ có tiền của và máu mặt. Khu biệt thự này hoàn toàn biệt lập
với khu dân cư, luôn luôn trong tình trạng tĩnh lặng, dường như ngoài
tiếng sóng biển ngày đêm vỗ bờ thì không còn gì khác.

Lúc này, trong một ngôi biệt thự màu
vàng nhạt được xây theo kiến trúc hiện đại, to lớn và đồ sộ, trong căn
phòng khách sa hoa, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế. Người đàn
ông này trạc ngoài 50 tuổi, hơi gầy, cằm nhọn, mắt nhỏ luôn để lộ ra
những ánh nhìn hung ác. Hắn liếc qua những tấm ảnh đang cầm trên tay, vẻ mặt bình thản nhưng cũng đủ để năm kẻ đứng đối diện sợ run như cầy sấy, không một ai dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Bỗng “soạt”, hắn vất tập ảnh thẳng về phía năm người kia, sẵng giọng:

-Tao cần một lời giải thích ngắn gọn và đủ ý.

Năm tên đang đứng đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên không a