Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325161

Bình chọn: 10.00/10/516 lượt.

còn chút sức nào mà nói nữa.

Đi đến dưới chân một vách núi, tất cả
thấy Đại Tướng Quân đang đứng ở đó, hướng mặt vào một bụi cây rậm rạp
sủa liên hồi. Khi thấy Thiên Anh, nó quay ra nhìn anh ngừng kêu, cái
miệng lại ư ử như muốn nói gì, rồi lại nhìn vào trong bụi cây.

Thấy tình huống có vẻ không bình thường, Thiên Anh vội bước đến trước nhìn. Sau bụi cây rậm rạp có một chỗ hõm
vào sâu trong vách núi chừng ba mươi phân, rộng chừng nửa mét, ở đó có
một con voọc đầu trắng có chỏm lông màu vàng hình vương miện đang nằm ở
đó. Máu loang ra trên bộ lông đen xám. Hai mắt nó mở lớn nhìn ra ngoài,
hiển nhiên là đã bị đánh thức bởi tiếng kêu của Đại Tướng Quân. Nó đang
vô cùng yếu.

-Mày đây rồi.- Thiên Anh vội vạch đám cỏ rậm ra, ngồi xuống phía trước nó muốn đưa tay kiểm tra vết thương.

Nhưng tay anh vừa chạm vào vết thương
thì hai mắt Nữ Hoàng chợt mở trừng lên, rồi nó kêu lên mấy tiếng, dùng
móng vuốt ở hai chân trước chồm tới mặt anh định cào, cái miệng mở lớn
như muốn cắn anh. Thiên Anh chỉ kịp nghiêng mặt đi, hai móng vuốt của nó cào một đường lớn trên cổ và ở tay anh làm cho ống tay áo rách toạc ra, máu tươi chảy xuống.

Thấy Thiên Anh bật lùi lại nó cũng không chồm tới nữa như bị cái gì đó ngăn lại nên chỉ co rúm người vào trong
nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng căm thù. Nó căm thù con người.

-Bác sĩ, anh không sao chứ?- Hạ Chi kêu lên chạy tới.

-Mọi người lùi lại đi, đừng lại gần.-
Thiên Anh giơ tay ngăn cản, anh hiểu rõ hơn ai hết sự nguy hiểm của loài linh trưởng một khi nó tức giận tấn công người khác.- Đừng làm nó sợ.

-Anh bị thương rồi.- Hương nhìn mấy vết cào xước trên cổ và tay anh, hai hàng nước mắt chảy ra, cô cảm thấy quá sợ hãi.

-Anh không sao.- Thiên Anh lắc đầu- Nó còn bị thương nặng hơn anh. Nó đang cần anh.

-Không được.- Hương giữ tay anh- Anh sẽ bị nó làm bị thương đấy.

-Anh biết. Anh sẽ cẩn thận, đừng lo.-
Thiên Anh vỗ nhẹ lên tay cô rồi lại nhìn về phía con voọc cái, Đại Tướng Quân bốn chân quỳ xuống bên cạnh ngoan ngoãn nhìn về phía người bạn
từng một thời gian chơi đùa với nó.

Anh biết nó đang mang thai và bị thương
nên nó bi phẫn và tức giận với con người là điều dễ hiểu. Anh lại ngồi
xuống, cách nó hơn một mét, nói với nó:

-Tao biết mày đang tức giận. Là lỗi của
những người giống tao làm mày bị thương. Nhưng mày nhìn đi, tao không
phải họ, tao là bạn mày.

Con voọc cái hướng cái nhìn đầy tức giận về phía Thiên Anh, hai hàm răng vẫn nhe ra, nó vẫn đang thủ thế.

-Tao chính là người đã chăm sóc cho mày khi mày bị thương. Tao cho mày ăn, chơi cùng mày. Mày quên tao rồi sao?

-Chính tao đưa mày trở về đàn. Mỗi tuần
tao và Đại Tướng Quân đều đến thăm mày một lần. Lần nào cả đàn của mày
cũng đều quấn lấy tao và nó.

Như có linh tính, con voọc đưa mắt nhìn
sang con chó đang thủ phục bên cạnh anh. Đại Tướng Quân cũng rên ư ử
trong cổ họng như nói với nó cái gì đó.

-Lần trước mày còn vui mừng thông báo
cho tao biết mày sắp có con. Mày còn cho tao sờ vào đứa con ở trong bụng mày.- Thiên Anh vẫn chậm rãi nói, nhưng lúc này trong lòng anh rất khẩn trương, nó dường như ngày một yếu hơn.

-Tao biết mày đang rất đau. Để tao chữa
cho mày như lần trước nhé! Rồi mày sẽ lại trở về làm nữ hoàng của cả
đàn. Rồi mày sẽ sinh con…

Nó vẫn nhìn anh đầy hoài nghi, nhưng đôi mắt dường như không giống như nhìn kẻ thù nữa.

-Đừng sợ, tao sẽ không làm mày đau đâu. Ngoan nhé!

Thiên Anh gật đầu cười rồi anh tiến lên một chút, tay phải giơ về phía nó.

Con voọc cái xù lông lên, hai hàm răng nhe ra kêu lên đe dọa một cách yếu ớt.

-Đừng sợ… Mày nhìn tay tao đây, tao không mang súng, không mang dao, tao sẽ không làm mày bị thương đâu.

Đôi mắt nó mở lớn nhìn bàn tay anh đang
đưa tới, nhưng nó cũng không kiên quyết chống trả như ban đầu nữa. Bàn
tay anh đã chạm được vào người nó. Có hai vết thương ở ngay gần cổ và
trên ngực, máu chảy ra từ đó đã đông lại đen sì.

-Đúng rồi… Mày ngoan lắm…- Thiên Anh gật đầu vuốt nhẹ bộ lông của nó.

Con voọc nhìn anh như muốn nói gì đó,
rồi nó cúi đầu, trong cổ họng phát ra vài tiếng kêu đau đớn trầm thấp.
Thiên Anh chăm chú nhìn nó, rồi anh lại cúi xuống, nhìn về phía dưới
bụng, nuốt vào một tiếng thở dài, anh gật đầu như hoàn toàn hiểu ý nó:

-Được, tao sẽ giúp mày.

Rồi anh vẫn tiếp tục vuốt trên người nó, nói với Hạ Chi:

-Chi, chuẩn bị cho anh bông băng, thuốc giảm đau, nước và oxytocin.

-Dạ… Oxytocin?- Hạ Chi ngẩn ra hỏi lại.

-Anh để sẵn lọ ấy trong túi rồi, em bơm vào xilanh cho anh. Nó muốn sinh con, chuẩn bị nhanh lên một chút.

-Nó muốn sinh con sao?- Hương thốt lên- Nhưng nó đang quá yếu, nếu sinh…

-Nó sẽ chết… Nó biết nó sẽ chết, nhưng nó muốn sinh đứa con của nó ra…

Thiên Anh gật đầu rồi lại tiếp tục quay vào trò chuyện với con voọc cái:

-Được rồi… sẽ nhanh thôi… Tao sẽ giúp mày


XtGem Forum catalog