XtGem Forum catalog
Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324905

Bình chọn: 8.00/10/490 lượt.

dao đâm thẳng vào tim cô. Cô lắc đầu:

-Mẹ, con không hề có ý định gì đối với
chú Nguyên cả. Con vẫn một mực coi chú ấy như em trai mình. Còn việc con đi với người đàn ông khác, con thừa nhận là con sai rồi.

-Chị còn giảo biện. Ý chị là con trai
tôi quấy rối chị phải không? Làm gì có thứ chị dâu nào lại đi vào chung
một phòng với em chồng trong khách sạn? Chỉ có loại đàn bà lẳng lơ mới
thế.- Bà Loan nói rồi vất xoẹt mấy cái ảnh lên bàn.

Dung nhìn vào ảnh, hai mắt tối sầm lại.
Thì ra từ trước tới nay mọi hành động của cô đều bị mẹ chồng cho người
giám sát chặt chẽ. Cô gặp bất kì người đàn ông nào đều được chụp hình
lại, kể cả người đàn ông mà cô vào khách sạn cùng hôm gặp Nguyên. Chính
hình ảnh mình và Nguyên đi vào phòng ngày hôm đó cũng bị ghi lại một
cách hoàn hảo.

Bà Loan nói tiếp:

-Tôi thương tình chị nhiều năm nay đều
luôn hiếu thuận với vợ chồng tôi, không dám làm ra điều tiếng gì to tát
ảnh hưởng đến gia đình nhà chồng, lại nể bố mẹ cô là bạn bè với vợ chồng tôi nên chẳng muốn làm to chuyện này. Cô viết đơn li dị, đồng ý giao
con cho vợ chồng thằng Dũng chăm sóc, còn tài sản cô muốn bao nhiêu tôi
cho bấy nhiêu. Những tấm hình này sau khi cô và nó li hôn tôi cũng sẽ
đốt hết. Nếu cô vẫn ương ngạnh không chịu, tôi sẽ cho con trai cô xem
những tấm hình này, xem nó còn muốn ở với cô nữa không?

Bà Loan nói một mạch rồi đứng dậy bỏ lên phòng, để mặc Dung lúc này đầu óc đã hoàn toàn mơ hồ mà ngã vật xuống ghế salon.

*

Hai đứa trẻ con đi ra ngoài rồi, Trung
mới lại đưa ánh mắt nhìn vào Phượng chờ đợi cô nói tiếp. Nhưng cô chưa
kịp nói thì Thiên Anh đã kêu lên một tiếng:

-Là cô…

Âm thanh của Thiên Anh không lớn nhưng
cũng đủ để cho bốn người còn lại ngồi trong nhà nghe thấy. Phượng ngước
đôi mắt lên nhìn anh đầy hoảng hốt, hiển nhiên là đã bị câu nói của anh
dọa cho giật mình.

-Chính là cô…- Thiên Anh ngược lại tỏ ra mừng như điên- Cô chính là cô gái được tôi và Nguyên cứu lên cùng. Cô
chính là người đã trốn khỏi bệnh viện.

Bị Thiên Anh nhận ra, Phượng tái cả mặt đi, người run lên bần bật, răng cắn chặt vào môi không biết nói gì.

-Chính là cô gái này sao?- Trung nhíu mày.

-Đúng là cô phải không?- Thiên Anh nhìn Phượng hỏi lại.

Phượng gật đầu rồi cúi gằm mặt, không
dám nhìn vào người thanh niên đẹp trai đang hỏi mình. Cô cảm thấy vô
cùng xấu hổ, trong khi em trai mình được khám miễn phí ở chỗ anh thì cô
lại trốn tránh anh như tránh tà vậy.

-Nhưng tại sao lúc đó cô lại bỏ trốn khỏi viện?- Nguyên nhíu mày hỏi.

-Tại em không có tiền.- Phượng lí nhí đáp- Nằm viện sẽ tốn rất nhiều tiền, mà nhà em lại rất nghèo. Với lại, em sợ bị trả thù.

-Trả thù?- Thiên Anh nhíu mày hỏi- Ai trả thù? Người định giết cô bé này sao?

Thiên Anh vừa nói vừa chỉ vào Hạ Chi hỏi.

Phượng lại gật đầu.

-Bây giờ cô hãy bình tĩnh kể lại từ đầu xem nào?- Trung ôn tồn nhắc- Hay tôi hỏi câu gì cô hãy trả lời câu đó nhé!

Phượng lại tiếp tục gật đầu.

-Cô gái ngồi kia tên là gì cô biết không?

-Không ạ!

Trung nhíu mày, hỏi tiếp:

-Vậy trước đây cô có quen cô ấy không?

-Không ạ!

-Vậy tại sao cô lại bị ném xuống biển cùng cô ấy?

Trung hỏi đến đây thì thấy Phượng run bắn người lên, có lẽ rất kinh hoảng khi nghĩ lại chuyện cũ.

Trung và ba người còn lại đều nhìn chằm chằm vào cô đợi câu trả lời nên Phượng càng bối rối hơn, mất một lúc sau cô mới nói:

-Lúc em vào rừng nhặt củi thì đột nhiên
thấy chị ấy bị trói hai tay, chạy đến và nói với em là có người đang
đuổi giết mình ở đằng sau. Rồi chị ấy nhờ em cởi dây trói giúp. Em vừa
cởi xong thì có năm, sáu người chạy tới, bọn chúng đều cầm gậy sắt trên
tay. Chị ấy đánh nhau với mấy người đó, em sợ quá nên cứ đứng một chỗ
nhìn. Sau đó vì cái vòng cổ bị rơi ra nên chị ấy định nhặt nó lên, và bị đánh vào đầu ngất đi. Em chạy đi nhưng cũng bị bọn chúng bắt lại. Sau
đó chúng trói cả hai, dùng băng keo dán lại và cho vào bao. Cuối cùng em thấy mình bị ném xuống biển và được bác sĩ cùng một người nữa vớt lên.

Cuối cùng Phượng cũng kể xong sự tình. Trung ghi ghi chép chép một hồi mới ngẩng đầu lên hỏi tiếp:

-Mấy người kia cô có biết ai không?

-Dạ không!

-Khi gặp cô gái này, cô ấy có nói gì với cô về bọn kia không?

-Có, chị ấy nói rằng bọn chúng đã giết anh trai chị ấy và giờ muốn thủ tiêu nốt cả mình.

Câu nói của Phượng khiến cho bốn người
sững sờ, còn Hạ Chi thì không tự chủ được bật dậy. Cô cũng không tin là
chính mình là người nói ra thông tin anh trai cô đã bị giết. Nguyên nắm
tay cô kéo ngồi xuống. Trung lại ghi chép rồi hỏi tiếp:

-Tại sao cô không tới trình báo công an sau đó?

-Em… em sợ bị trả thù. Mặc dù bọn kia
không biết em là ai, nhưng bọn chúng nhất định là người sống ở đảo này.
Em có một mình thì không sao, nhưng còn thằng Thành và thằng Tâm nữa…-
Phượng lí nhí trả