Teya Salat
Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324830

Bình chọn: 10.00/10/483 lượt.

ới chồng thì gia đình chồng sẽ bằng mọi giá giữ cho được nó ở lại. Mà
xa con là điều mà cô có chết cũng không làm được, vì nó, cô chấp nhận
sống đến già ở trong căn nhà lạnh lẽo này.

Vào đến phòng khách, thấy bà Loan đang ngồi xem ti vi, Dung chào một tiếng rồi định đi lên lầu thì nghe bà nói:

-Con lên thay đồ rồi xuống đây mẹ có chuyện muốn nói.

Dung “vâng” một tiếng, nghĩ thầm chắc bà lại muốn dặn cô đi mua mấy thứ đem đến cho bọn trẻ mồ côi ở chùa chiều
nay. Bình thường cứ hai tuần bà tới đó một lần, ba lần gần đây bà nhờ
Nguyên đưa đi nên cô ở nhà. Hiện tại Nguyên ra Cát Bà du lịch nên việc
hộ tống bà hiển nhiên lại giao cho cô.

Từ sau hôm bị Nguyên bắt gặp ở khách sạn với người đàn ông khác, Dung lúc nào cũng ở trong trạng thái lo lắng
đến mất ăn mất ngủ. Cô sợ việc này đến tai gia đình nhà chồng. Và cô
cũng sợ phải nhìn thấy ánh mắt dường như đầy khinh thường và thương hại
của người em chồng kia. Thời gian làm dâu ở nhà này cô gặp Nguyên còn
nhiêu hơn gặp chồng mình, tiếp xúc và nói chuyện với Nguyên cũng nhiều
hơn.

Khi chồng mới bỏ đi, cô đau khổ thậm chí muốn tự sát ngay lập tức. Cô từng tự hỏi, tại sao bố mẹ không hứa hôn
cô với người em chồng hiền lành, tốt bụng và tế nhị kia? Nguyên so với
Dũng chỉ có hơn chứ không có kém. Tại sao cô xinh đẹp như thế, giỏi
giang như thế mà phải chịu sự ghẻ lạnh của chồng, nhìn chồng đến với một người đàn bà nghèo và xấu xí hơn mình gấp bội? Tự hỏi trong lòng như
vậy, nhưng là một cô gái được giáo dục đầy đủ, Dung biết mình không được vượt qua cái rào cản luân lý mà làm việc bất nghĩa, bất hiếu như thế
được.

Hôm trước trong bữa ăn cô nghe bà Loan
khoe với bố chồng cô rằng Nguyên đã có bạn gái. Lần này Nguyên ra Cát Bà cũng là đi cùng cô gái đó. Điều này khiến cho cô cảm thấy vừa như trút
được một nỗi muộn phiền, lại như có cảm giác ghen tuông khó chịu ở trong lòng. Nguyên nói muốn làm tình nhân của cô mới cách đây không lâu, vậy
mà giờ đã có một người con gái khác. Nguyên đối với cô có lẽ chỉ còn sự
thương hại mà thôi.

-Mẹ, chiều nay mấy giờ mình đi ạ?- Ngồi xuống ghế, cô nhìn bà Loan vẫn đang chăm chú xem ti vi, hỏi.

Bà Loan chậm rãi đưa mắt sang nhìn cô, cầm điều khiển tắt phụt ti vi rồi nhìn thẳng vào cô, chậm rãi hỏi:

-Dung, từ ngày con về làm dâu, con nói xem bố mẹ đối với con ra sao? Cái nhà này đối với con thế nào?

Bà Loan nói nhẹ nhàng nhưng Dung lại cảm thấy nó vô cùng nặng nề khiến cô nhất thời lúng túng không biết nói thế nào.

-Bố mẹ đều đối với con rất tốt, giống như bố mẹ đẻ của con vậy.- Cuối cùng cô đánh bạo, đáp.

-Bố mẹ có khi nào làm mất lòng con không?

-Dạ, không ạ! Con chỉ sợ chính con làm
bố mẹ phải phiền lòng nhiều.- Dung cảm thấy tự nhiên thiếu hẳn tự tin
nhìn vào mắt bà, như một người ăn vụng bị bắt quả tang vậy.

Bà Loan lặng lẽ nhìn cô con dâu ngồi đối diện, một lúc sau, bà thở dài buông một câu nặng trịch:

-Con và thằng Dũng li dị đi.

Câu nói này đối với Dung không khác gì sét đánh ngang tai. Cô nhìn bà Loan với ánh mắt không thể tin được, hỏi.

-Mẹ, nhưng tại sao ạ?

-Gia đình này đã trói chân con quá nhiều năm nay rồi. Công chăm sóc thằng Boo của con bố mẹ nhất định không
quên, con muốn chia bao nhiêu tài sản thì cứ nói ra, bố mẹ sẽ không để
con phải chịu thiệt thòi.

Bà Loan nói câu cuối cùng này đã đánh
tan toàn bộ hy vọng nhỏ nhoi trong Dung. Cô thậm chí còn chưa kịp mở
miệng xin bà cho nuôi thằng Boo thì đã bị phủ đầu như thế. Cô lập tức
không ngồi trên ghế nữa mà quỳ hẳn xuống nền, ngay trước mặt bà nói:

-Mẹ, nếu con có lỗi lầm gì thì bố mẹ cứ nói, cứ trách, cứ mắng, nhưng xin bố mẹ cho con ở lại đây, con muốn ở gần con của con.

-Con không thể ở đây được. Con còn ở đây thì thằng Dũng nó cũng không thể về nhà. Nó sống ở bên ngoài nhiều năm
cũng khổ cực lắm rồi.

-Anh Dũng bỏ đi đâu thể đổ lỗi lên đầu con được. Mẹ, con xin mẹ, mẹ đừng để mẹ con con phải xa nhau.- Dung bắt đầu khóc lớn hơn.

-Chị thôi đi, đừng khóc lóc nữa, không
bên ngoài họ nghe họ lại bảo gia đình này ngược đãi chị.- Bà Loan đột
ngột đổi giọng, quát lớn.

-Nếu mẹ đuổi con đi mà không có lý do
thì bây giờ con đập đầu con chết ở đây cho mẹ xem.- Dung vẫn không chịu
dừng khóc, đột ngột nói.

-Chị còn dám ra điều kiện với tôi à.
Trước nay tôi coi chị như con, chiều chị hơn cả chiều chồng, lúc nào
cũng phải cố gắng nịnh nọt lấy lòng chị để chị tha thứ cho con trai tôi
mà ở lại cái nhà này. Vợ chồng tôi thậm chí ngậm đắng nuốt cay khi thấy
chị đi với thằng đàn ông khác, thôi thì con tôi nó không ra gì nên cũng
không trách được chị. Như thế cũng là nhân nhượng cho chị quá lắm rồi.
Vậy mà từ khi thằng Nguyên về thì chị lại vồ ngay lấy nó. Đến em chồng
mà chị cũng không tha, chị định để tiếng xấu cho gia đình này à? Có phải thế chị mới vừa lòng phải không? Chị muốn trả thù gia đình này phải
không?

Dung sững người. Những lời bà Loan nói ra như một nhát