Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325071

Bình chọn: 7.00/10/507 lượt.

g cho người làm cha chỉ mong ước được bế con gái lên đùi dạy từng
chữ, thế là “hệ thống” chỉ có con trai, không có con gái này mới khao
khát đến phát điên lên. Đời này mà không có thú vui dỗ dành cháu gái để
hưởng thụ nữa thì đúng là người già lệ rơi hai hàng mất.

Mà vợ của họ hoặc sớm qua đời, hoặc thường xuyên đi nơi khác, không hay về nhà. Lần nào tụ tập ăn cơm, cả bàn toàn đàn ông, ngay cả mèo trong nhà
cũng là mèo đực, nhìn là thấy buồn lòng.

Đời con sau này cũng vì nguyên nhân này nọ để thoái thác không kết hôn,
Không biết đến ngày nào tháng nào mới được nhìn thấy con gái trong nhà,
cả bóng dáng cháu gái nữa, người già thực sự khao khát đến cô đơn.

Hiếm hoi lắm mới nghe nói có cô cháu dâu tương lại, tuy còn xa hơn “con dâu” mình nhưng đã rất tốt rồi. Hai anh em Từ Triết Nam tình cảm rất tốt,
con trai đôi bên cũng không khác gì con trai mình.

Nghe nói Từ Vĩ Kính muốn đưa cô đến gặp cả nhà, bác Từ cả tối qua rất sung
sướng, suy đoán rất nhiều về lần gặp đầu tiên, thậm chí cả viễn cảnh
hạnh phúc được ôm cháu trong tương lai không xa cũng tưởng tượng ra nữa.

Chỉ không đoán được là, vừa gặp mặt thì đã thấy một bên mặt cháu dâu bị tím bầm.

Thế là mặt ông cũng sa sầm theo.

“Nào nào, đến đây cho bác xem. Sau này con cũng gọi bác là bác, đừng khách
sáo.” Từ Triết Nam vội vẫy tay bảo Thư Hoán ngồi cạnh, chăm chú xem vết
thương trên mặt cô.

Xem xét xong, ông không tránh khỏi xót xa nhưng tình cảm của người cha với
con gái, giận dữ: “Trời ơi, ra nông nỗi thế này! Sao lại nỡ mạnh như
vậy! Ai dám đánh con thế này! Rốt cuộc có chuyện gì, con nói cho bác
nghe xem!”.

Thư Hoán đành kể qua loa mọi việc, đương nhiên bỏ qua chi tiết Tịch Đức mỉa mai và sỉ nhục cô.

Bác Từ vẫn giận đến độ suýt chút nữa thì ngất đi, nói: “Cái người nhà họ
Tịch ấy, bảo bọn họ đừng đến nữa, ta không muốn gặp họ”.

“Ưm…”

“Bọn họ mở miệng ra đã không có thành ý, chỉ nói là mạo phạm cháu dâu tương
lai. Hai chữ mạo phạm đó, nhẹ cũng là mạo phạm, đến nước này rồi vẫn gọi là mạo phạm sao? Chuyện này khỏi bàn nữa, không thừa thời gian.”

Bác Từ rất giận dữ, hậu quả rất nghiêm trọng.

Cha nuôi của Tịch Đức dẫn mấy người đứng ngoài đợi, nhưng bị từ chối không
tiếp, bẽ mặt quá nên cứ van xin bốn, năm lần, mãi đến tối mới được vào.

Tịch Đức không còn vẻ huênh hoang như trước, mặt mũi tím bầm, sưng vù, không dám nhìn thẳng vào Thư Hoán chứ đừng nói là mở miệng nói gì. Thế là cha nuôi hắn đánh vào gáy hắn một phát, lực tay rất mạnh.

“Thằng khốn gây chuyện lớn như thế, còn không mau xin lỗi!”

Tịch Đức bị ăn cú đánh đó, “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt cô, sau đó nghiến răng nói: “Xin… xin lỗi”.

Thư Hoán sợ đến nỗi suýt nữa lăn từ trên ghế xuống. Lời xin lỗi cô cần là
lời xin lỗi chính thức và hứa không bao giờ tái phạm là được. Cô đâu cần đến độ quỳ xuống khoa trương như thế này.

Hoàn hồn lại, cô vội vã chối từ: “Không cần, không cần! Anh đứng lên đi!”.

Bác Từ nói: “Cô bé nói không cần, các người về hết đi”.

Mặt Tịch Đức tái nhợt, không còn giống như mặt người sống nữa, cha nuôi hắn lập tức đánh hắn một cái nữa: “Mày ngốc hả thằng kia! Mày tưởng chỉ cần quỳ xuống là hết chuyện à! Nhanh lên!”

Tịch Đức bị đánh, đành chống hai tay xuống đất, dập đầu với cô.

Thư Hoán gần như ngất xỉu, chỉ muốn bỏ chạy nên khoát tay rối rít: “Không cần đâu, thực sự không cần mà!”.

Tịch Đức ngẩng lên nhìn cô, sắc mặt hoàn toàn xám ngoét.

Từ Triết Nam nói: “Thư Hoán nói không cần kiểu xin lỗi này của cậu, cậu tự xem làm thế nào đi”.

Cha nuôi Tịch Đức cười gượng gạo: “Từ tiên sinh, thằng bé này không hiểu
chuyện, không biết mình đã gây họa, ở nhà tôi đã thay ngài giáo huấn nó
rồi, trên người nó không còn chỗ nào lành lặn cả. Trừng phạt nó thế nào
cũng được, chỉ cần cho nó một cơ hội. Hay là ngài …”.

Từ Triết Nam nói: “Cũng được, cháu dâu ta là một người mềm lòng, ta cũng
không muốn xử chuyện này quá tuyệt tình, tránh để cho cô bé khó xử. Phần nào của cậu gây chuyện thì để cậu ta cắt phần đó đi”.

Tịch Đức vẫn quỳ, dao đưa đến trước mặt hắn, hắn cũng cầm lấy thật: Thư Hoán đã hết vía, hồn phách bay mất, vội vàng ngăn hắn lại, nói: “Không
cần…”.

Nhìn ánh mắt u ám của hắn, Thư Hoán bỗng hiểu ra.

“Không cần”, trong trường hợp này có nghĩa là “vẫn chưa đủ”. Càng nói “không cần” thì đối phương càng tuyệt vọng.

Không muốn sự việc lớn thêm, Thư Hoán đành nói nhanh: “Cái này con không cần, anh ta có mất tay chân cũng vô ích với con”.

Bác Từ nghĩ ngợi: “Cũng phải, vậy con thích thế nào, nói cho bác nghe”.

Đầu Thư Hoán đã trống rỗng, rối bời nên chỉ có thể nói: “Thế thì để anh ta làm việc giúp con trong một tháng là được”.

Từ Triết Nam cau mày ngẫm nghĩ: “Thế thì quá nhẹ nhàng rồi”.

“…”

“Nhưng nếu thời gian quá dài, có lẽ con nhìn thấy hắn cũng thấy phiền, vẫn cứ theo ý con


XtGem Forum catalog