
ữa. Khua chân múa tay một lúc cô nhóc đứng thở dốc, sau đó ném ánh mắt tức tối
về phía người thanh niên kia nói bằng giọng giận dỗi.
- Còn anh nữa, Dương Vỹ! Dám đánh ngất em rồi ném em vào xe lôi
về đây. Anh đối xử với em như vậy, anh có phải đàn ông hay không?
- Anh còn là trai tân, chưa thể gọi là đàn ông được. Dương Vỹ
nhún vai mỉm cười, khuôn mặt không tỏ chút áy náy.
Lưu Ly nghe xong lại càng tức hơn. Trong đầu thầm rủa cho tên
con trai đó làm trai tân cả đời. Rồi cô nhìn lại hai người gần đó lo lắng.
- Hổ Phách, Hoa Thiên, hai anh không sao chứ ?
Hổ Phách lắc đầu. Giờ mới nhận ra là mình đã lầm. Không phải Lưu
Ly bị bắt cóc mà là người nhà của cô bé đón về. Và ông chú mà cậu tưởng là tên
trùm buôn bán phụ nữ thực ra là ba của cô bé. Nhưng lí do khiến cậu hiểu lầm
cũng do hành động của họ quá giống những kẻ bắt cóc.
- Lưu Ly! Hai thằng nhóc này là bạn con sao? Người đàn ông được
gọi là pappy của Lưu Ly đi đến trước mặt đám nhóc nhìn chằm chặp dò xét.- Nhìn
không giống con nhà tử tế gì hết. Bọn này lại còn biết đánh nhau nữa chứ. Lưu
Ly, con nghĩ gì mà lại đi giao du với bọn côn đồ này hả?
Lưu Ly liếc ba mình cười mỉa mai.- Pappy mà cũng có tư cách nói
người ta câu đó sao?
- Lưu Ly, đây là ba em sao? Ông ta giống một ông chú thất nghiệp hơn là
một người cha tốt đó nhỉ? Hoa Thiên nhìn ông ta tò mò.
Lưu Ly thở dài.- Ông ta không lương thiện như thế. Lão hói này
là ông trùm ở đây đó.
Nghe Lưu Ly nói, hai kẻ trước mặt há hốc miệng suýt rớt cằm
xuống đất. Quay sang ba cô bé. Nhìn đi nhìn lại không khác gì một chú hai dưới
quê với dáng vẻ hiền lành chất phác. Rồi lại nhìn sang Lưu Ly, cô bé đáng yêu như
thiên thần này mà là con của xã hội đen sao? Vô lí!
Hổ Phách đi lại gần nhéo má cô bé xác nhận.- Ông chú này thì là
mafia cái gì chứ? Nếu em nói ổng là thầy chùa thì anh còn tin. Tóc ổng rất
thưa.
Hổ Phách nhìn mái tóc thưa thớt của ông ta có vài cộng tung lên
vì gió cười cười. Mấy tên thuộc hạ gần đó thì nhìn cậu lạnh sống lưng. Điều mà
ông trùm của họ ghét nhất là người ta bàn luận về mái tóc của ổng. Ba Lưu Ly
thì vẫn nhìn Hổ Phách gườm gườm không một chút thiện cảm.
- Lưu Ly, ba giết hai thằng nhãi này nhé? Hình như lũ cá dưới hồ
lâu lắm rồi chưa được cho ăn. Ba sẽ gọt sạch đầu tụi nó rồi băm nhỏ tụi nó ra
cho cá ăn.
Đáp lại cơn tức giận đang phừng phừng nổi lên của ba mình là nụ
cười hết sức bình thản của Lưu Ly.
- Bình tĩnh lại đi, tóc thưa!
- Tóc thưa? Ông Hạ nhìn Lưu Ly ngơ ngẩn một chút rồi vui vẻ mỉm
cười. - Nghe cũng hay hay, nghe giống như “tóc thừa” vậy. Mà thôi về nhà với ba
nào.
Nắm cổ tay Lưu Ly, ông Hạ vui vẻ kéo cô bé lên xe. Lưu Ly thì ghì
chặt lại cố gỡ tay mình ra, miệng la lối ầm ĩ.
- Buông tay con ra mau. Pappy!
- Ngoan theo ba nào. Ba dặn người làm chuẩn bị bánh ngọt cho con
ở nhà rồi. Chuẩn bị thức ăn mà con thích nhất cho bữa tối nữa, chắc con đói lắm
rồi phải không? Ông Hạ cố gắng dỗ dành cô bé, tay vẫn nắm lấy cô lôi đi xềnh
xệch.
- Đừng có đi gần con như thế! Lưu Ly vẫn hung hăng giành lại tay
mình nhất quyết không chịu lên xe.-Pappy khiến con xấu hổ quá. Buông ra đi!
- Sao thế Lưu Ly? Đi với ba con thấy mắc cỡ à? Ông Hạ tỏ vẻ xúc
động hỏi lại. - Phần nào của ba khiến con thấy mắc cỡ? Nói đi, ba sẽ sửa.
- Muộn rồi! Lưu Ly thở dài nhìn chóp đầu bóng loáng của ông rồi
lại thở dài khẳng định.-Tóc đã rụng rồi thì đâu mọc lại được nữa.
Ông Hạ bị chọc vào nổi đau thì tức lắm, nhưng vẫn nhất quyết ném
cô bé vào xe chở về nhà mặc cho cô la hét. Hổ Phách và Hoa Thiên thì đứng ngây
người một chổ nhìn hai cha con Lưu Ly cãi nhau.
- Hổ Phách, giờ chúng ta làm sao đây? Về thành phố chứ? Hoa Thiên nhìn qua Hổ Phách hỏi ý kiến.
Hổ Phách hơi nhíu mày. Bây giờ hai người mới để ý đến hoàn cảnh
hiện tại của mình. Đã xế chiều rồi. Bây giờ về nhà e rằng không kịp. Đang còn
ngẩn ngơ suy nghĩ thì Dương Vỹ đi lại gần hai người mỉm cười.
- Hai cậu nhóc! Đã tới đây rồi thì ở lại chơi vài ngày đi.
Hai chiếc xe đi chậm chậm song song với nhau. Qua khỏi thị trấn
là một nông trại bắp xanh bạt ngàn. Những bông hoa bắp trổ lên trời đong đưa
gieo từng hạt phấn qua làn gió nhẹ. Trời về chiều, những dải nắng đỏ rực trên
trời đổ xuống khiến bụi hoa trở nên lung linh huyền ảo.
Thấp thoáng trong nông trại là những cô nhân công đang chăm sóc
những cây bắp xanh mướt, nghe nói đâu tất cả những người này đều là người làm
cho nhà họ Lưu. Hổ Phách và Hoa Thiên đến giờ mới biết được được nhà Lưu Ly
giàu như vậy, ba cô bé còn là ông trùm vùng này. Vậy mà cô lại tự ý bỏ nhà đi,
lí do là muốn tự mình trở thành họa sĩ nổi tiếng suốt hai năm trời không chịu
về nhà. Cũng may Dương Vỹ điều tra ra nơi cô bé đang ở đi tới tóm cổ về.
Dương Vỹ ngồi bên cạnh Lưu Ly, mắt nhắm hờ như đang ngủ. Hổ
Phách cảm thấy khá tò mò về con người này. Dương Vỹ dường như không phải anh
t