
o làm mọi người xung quanh phải nhìn lại, trái tim nó thổn thức…tiếng nói quen thuộc làm nó đứng yên
-EM MUỐN TRÁI TIM ANH MỘT LẦN NỮA VÌ EM MÀ RỈ MÁU, ĐÚNG KHÔNG?
Hắn hét lên lẫn nữa, từ từ đi lại gần nó
-Em đừng làm trái tim anh rỉ máu. Anh không thể chịu thêm một lần nào nữa đâu. Bảo Anh!!!
Hắn ôm nó từ phía sau, nó đã khóc, mọi người vẫn đứng đó nhìn nó và hắn
-Hãy ở lại với anh, anh cần em, con cần em, con chúng ta cần cả ba lẫn mẹ...em muốn con mình sau này không có ba sao?
-Em…
-Em còn nhớ lời anh nói không? Trái tim anh chỉ có thể rung động vì em, duy nhất một mình em. Dù gương mặt em có thay đổi nhưng đây chính là em, là Su Su của Bi, là Bảo Anh của Khánh Băng và là người duy nhất anh yêu!!! Hãy ở lại cùng anh nha em! Anh yêu em, Bảo Anh!!!
-Em… - Nó khóc, xoay người ôm chầm lấy hắn – Em sẽ không rời xa anh, mãi mãi sẽ không rời xa anh….
Hắn miễm cười đặt lên môi nó một nụ hôn mà đã bao ngày hắn chờ đợi, nó đáp trả nụ hôn mãnh liệt của hắn bằng tất cả tình yêu của mình
-Sao đằng kia mọi người đông thế? Mình lại đó xem đi
Bốn người lớn, một bé gái 1.5 tuổi và một bé trai 6 tháng tuổi đang đi đến
-A ha…mọi người đến đây đông đủ cả sao? Sao biết tớ về mà ra đây thế?
Bảo Nam đang bế một cô công chúa nhỏ lên tiếng, mọi người nhìn sang, hắn thôi không hôn nó nữa, ôm nó vào lòng, nhìn sang tên vừa phá đám
-Ê Băng đầu cậu bị sao thế?
Bịch, bùm, bùm, bịch….là Bảo Nam bị hắn, Phi Nhân, Nhật Bảo đánh túi bụi nhưng nhẹ tránh cô công chúa ra
-Mấy cậu bị điên sao vừa gặp đã đánh tớ
Haha…mọi người cười ầm lên, mặt của Bảo Nam thì xịu đơ
-Chào mừng mọi người trở lại – Nhật Bảo nói
-Vừa đánh xong giờ chào đón – Bảo Nam
-Tại anh phá đám bọn họ chi – Bảo Trân lên tiếng
Giờ Bảo Nam mới nhìn sang người đứng cạnh hắn
-Đây là…Linda đúng không? Hehe hai người…đẹp đẹp đôi…- Bảo Nam
-Cô ấy là Bảo Anh, vợ tớ - Hắn
-Sao? Chẳng phải…
-Rồi cậu sẽ biết - Hắn nói rồi quay sang ôm nó, nó miễm cười trong niềm vui bất tận
Mọi người cùng về trong niềm vui, bây giờ mỗi người đã có cuộc sống riêng của mình đầy tiếng cười và hạnh phúc…
Một lễ cưới được diễn ra ngay sau khi hắn bình phục. Ba mẹ hai bên đều vui mừng cho nó và hắn. Có lẽ người hạnh phúc nhất chính là mẹ của hắn đã lâu rồi bà mới thấy được nụ cười trước kia của hắn
Một năm sau đó, Phi Nhân và Bảo Trân cũng đã kết hôn…Mọi người đã quyết định xây dựng một ngôi nhà chung, khi nào có dịp là họ lại trở về ngôi nhà chung ấy trò chuyện, ăn uống…và những nụ cười lại tiếp nối nhau…
Bảo Anh mang thai 5 tháng:
-Vợ uống sữa nè! Con đói rồi
-Thôi…em ngán lắm rồi…không uống đâu. Nó nhõng nhẽo
-Uống ngoan nào. Hăn ôm nó dỗ dành
Nó miễm cười, uống hết ly sữa…
Từ lúc mang thai, hắn không cho nó động vào việc nhà, muốn gì cần gì thì cứ nói hắn…riết rồi nó cũng chán…nó cùng Hân trốn hắn một ngày
-Vợ ơi anh về rồi nè! - Hắn hôm nay về sớm
-Vợ ơi!
Không nghe nó trả lời, hắn đi tìm xung quanh nhà vẫn không thấy nó đâu, hoảng loạn hắn gọi điện cho Phi Nhân - Phi Nhân cũng không biết, gọi cho Bảo Trân – Bảo Trân cũng không hay, gọi cho Hân thì Hân tắt máy , gọi cho Nhật Bảo thì cũng như hắn Nhật Bảo đang tìm vợ cậu…
-Sao rồi có tin gì về hai người đó chưa? - Nhật Bảo lại nhà hắn
-Chưa, không biết họ đi đâu sáng giờ nữa - Hắn ôm đầu
Cánh cổng được mở ra, một người mang bầu, một người bế cậu nhóc được 5 tháng cười nói vui vẻ đi vào…nhưng họ đâu biết trong nhà đang có hai gương mặt như ác quỷ nhìn về phía họ
-Em đi đâu thế? Hắn gầm lên
-Em… - Nó nhìn mặt hắn hoảng sợ
-Còn em với con đi đâu thế? – Nhật Bảo nhẹ nhàng hơn
Hắn nhìn mặt nó tái xanh mà tức cười, không giận nó mà hắn chỉ muốn nó đi đâu cũng nên cho hắn hay
-Bọn em đi mua ít đồ, ở nhà riết chán quá – Hân nhẹ nhàng
-Em… - Nó luống cuống vì biết mình đã sai
-Ngốc quá! Em biết anh lo lắng không hả? Sao này đi đâu phải nói anh một tiếng chứ? Anh sợ em sẽ bỏ anh mà đi, em biết không? - Hắn ôm nó, dịu dàng nói
-Em xin lỗi, em hứa… không như thế nữa!!
Nhật Bảo cũng ôm Hân vào lòng, hôn lên má đứa con trai kháu khỉnh…đứa bé miễm cười
---------------
Hai tuần nữa là nó và hắn sẽ chào đón cô công chúa ra đời nhưng hắn phải sang Mĩ vì công ty bên ấy có một vài trục trặc không thể không có hắn. Hắn lo lắng không muốn để nó ở nhà trong lúc này nhưng nó một mực bắt hắn đi
-Anh đi chỉ một tuần thôi mà, em còn 2 tuần nữa mới sinh, anh yên tâm đi nhé!
-Nhưng…
-Anh không đi em buồn đấy, em không muốn vì em mà công ty có chuyện không hay
-Uhm…nhưng anh sẽ nhanh chóng về với mẹ con em
Tiễn hắn ra sân bay, Phi Nhân đưa nó về nhà, Phi Nhân đã nh