
ứa một niềm vui khôn tả. Triệu Thuỷ Quang mỗi lần ăn cà rốt, lúc gắp cà rốt ra đều nhớ đến Đàm Thư Mặc, nhớ đến anh đã nói, “Anh chỉ nói anh không ghét ăn cà rốt, nhưng chưa nói là anh thích ăn!” Chỉ cần như vậy thôi, cũng đã cảm thấy hạnh phúcvà tràn đầy mật ngọt yêu thương, đã từ bao giờ tất cả thóiquen của em đều có sự hiện diện của anh. Viết xong một nửa luận văn, Triệu Thuỷ Quang cùng Tô San trên đường trở về nhà, hơn mười giờ tối, thị trấn nhỏ rấtyên ắng, lâu lâu có xe chạy vụt qua, nghe tiếng gió vù vù bêntai như ong vỡ tổ, Triệu Thuỷ Quang kéo phẹc-mơ-tuya củachiếc áo bông lên, Tô San cũng không nói gì, hai người họchành cả ngày cũng đã thấm mệt rồi. Nhanh về đến nhà, Tô San bỗng nhiên thốt lên, “Hôm nay là trăng rằm“, Triệu Thuỷ Quang cũng ngẩng đầu lên, nhìn nơimà Tô San chỉ, quả thật là vầng trăng tròn vành vạnh, sáng tỏ như nước, treo lơ lửng trên nóc nhà. Triệu Thuỷ Quang tay vừa ôm túi đựng laptop, một tay bỏ vàotúi quần, thơ thẫn đứng đó nhìn ánh trăng sáng vằng vặc, cô nhớ người nọ cũng từng nói, “Nhìn đi, ánh trăng tối nay.” Khi đó, cô và anh đều cùng ở dưới một bầu trời, nhìn cùng một ánh trăng, giọng anh mắng cô là “đồ ngốc” đầy yêu thương vẫn còn văng vẳng bên tai, giờ đây bên cô đang là buổi tối, cònbên anh lại là ban ngày, không thể cùng nhau ngắm trăng được. Triệu Thuỷ Quang chầm chậm bước lên bậc thềm, mở cửa, giẫm mạnh giày để phủi tuyết đọng, rồi quay lại nhìn mặt trăng tròn kia, ủ rũ vô hạn. Lúc ngủ, chịu không được muốn gọi điện cho anh, lúc gọi đi, người nọ rất nhanh đã bắt máy, “Alo” một tiếng, nghe trongđiện thoại khá ồn ào. Đàm Thư Mặc hơi lo lắng, cứ tưởng cô xảy ra chuyện gì, ngày thường khi cô gọi anh đều là bên anh buổi tối, như thế anh mới rảnh rỗi, hôm nay lại khác, và cách thật lâu cô mới liên lạc với anh, anh đương nhiên phải căng thẳng, liền rời khỏi tiệc rượu. “Sao vậy?” Anh đứng bên cửa sổ, phía dưới là con đường tấpnập xe qua lại. Triệu Thuỷ Quang ấp a ấp úng nói, “Không có gì, chỉ là đêm nay ngắm trăng rằm, chợt nhớ anh.” Nói xong thật muốn đánh bản thân, nói cái gì thế này, khùng quá đi thôi! Đàm Thư Mặc lập tức nhớ đến cái đêm cô gặp mẹ anh xong cũng chính là cái đêm trăng rằm, khẽ bật cười, Triệu ThuỷQuang hơi ngượng, nói, “Em ngủ đây, vậy nha.” Đàm Thư Mặc cầm điện thoại, tay gõ nhè nhẹ lên tấm kiếng, vội vàng kêu, “Khoan đã”, Triệu Thuỷ Quang không có cúp máy, vẫn cầm điện thoại, nằm trên giường chờ anh nói tiếp. Anh khẽ thở dài, “Anh cũng rất nhớ em.” Lời tâm tình nồng nàn yêu thương khiến mặt và lỗ tai cô nóng lên, khuôn mặt anh như đang hiện rõ ràng trong đêm đen. Anh nói “ngủ ngon” nghe thật dịu dàng, như ru cô vào giấcngủ êm đềm. Cô gật đầu cười trong điện thoại, tràn đây vui sướng, “Ngủ ngon.” Cúp điện thoại, đắp chăn, mỉm cười chìm vào giấc ngủ. Bên kia, Đàm Thư Mặc cúp điện thoại, vừa xoay người, đãthấy Hàn Hi Hi đứng ở phía sau, hôm nay hai người có người bạn học kết hôn, cùng đến tham gia tiệc cưới Hàn Hi Hi nhìn ánh mắt đượm niềm vui không ngớt của anh, lòng thoáng chua xót, nói, “Cô bạn gái nhỏ ở Canada à?“ Đàm Thư Mặc cất di động vào túi, khẽ gật đầu. Hàn Hi Hi gượng cười, đùa cợt hỏi, “Nghe nói anh phải đợi cô bé đó hai năm, con gái trong hai năm này có thể quen biếtbao nhiêu người.” Đàm Thư Mặc nhìn thật sâu vào mắt Hàn Hi Hi, Hàn Hi Hi chột dạ bởi ánh mắt sắc bén của anh, vội quay mặt chỗ khác, anh nhướng mày, khẽ cười, tâm trạng rất tốt, “Cô ấy ở bên đó hai năm, ai nói anh không thể cùng qua đó?” Hàn Hi Hi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tự tin vui vẻ của anh, cô biếtrõ Đàm Thư Mặc là người nói là làm, đối với cái bản thânmuốn trước giờ đều cố gắng đạt được, đây mới chính là anh, chỉ đáng tiếc là không phải với cô. Cô Hàn Hi Hi tự hỏi sao mình lại không làm được điều này,Đàm Thư Mặc nếu có thể đem một phần mười tình cảm dành cho Triệu Thuỷ Quang đối với cô, cô cũng cam tâm tình nguyện, giờ thì tốt rồi, cô đã thông suốt, cần gì chứ, tình yêucó lẽ khiến người ta trở nên xinh đẹp, chứ không phải xấu xí. Cô nghĩ thế, xua tay, đi vào đại sảnh, nói, “Nhớ kết hôn phảimời em đấy, mà miễn tiền mừng nhé! Đau lòng quá rồi!” Cứ như vậy đi, một cô gái như cô, xinh đẹp lại thông mình, là do Đàm Thư Mặc không biết nhìn thôi, tâm trạng cô hiệnthời thật tốt, giẫm mạnh gót giày tiến về phía trước. Đàm Thư Mặc nhìn khung cảnh sau lưng của cô, dựa vào bệcửa sổ, bắt chéo chân, cười khẽ. Xa xa, cô dâu chú rể đứng mời rượu, anh nhìn thế, cũng có chútvui mừng và ngưỡng mộ, nói thật, anh cũng rất chờ mong mộtngày như vậy. Kết hôn, nắm tay, bách niên giai lão, nếu như kết hôn cùng cô bé con ấy, anh nhất định sẽ cười toe toét đến tận mang tai, kiên định hô to, “YES, I DO.” Thực tế thì Đàm Thư Mặc cũng trông ngóng điều đó, vào tháng tư, xin ngân hàng đầu tư sớm cho chuyển công tác, hộ chiếucũng đã làm xong hết, anh như ngựa không dừng vó đặt sẵnvé máy bay và khách sạn. Rốt cuộc xuất phát. Từ lúc cô đi, anh đã quyết định phải ở bên cô, chỉ là cần thờigian tìm công việc, với bằng cấp nước Anh và kinh nghiệm làmviệc ở Trung Quốc muốn tìm việc ở Bắc Mỹ, cũng phải đợi duyệt khá lâu.