
ừa nhìn cô ngủ, vừa làm bài tập, sau khi thu dọn mọi thứ rồi mới gọi cô dậy.
Cầm khăn giấy kê bên miệng cô, cô cảm thấy nhột nhột tự nhiên sẽ thức dậy.
Anh huơ huơ khăn giấy, nói, “Cuồn cuộn nước sông kìa.”
Cô vừa thẹn vừa giận đấy, vừa nguýt vừa nhe nanh múa vuốt giành tờ khăn giấy với anh.
Cách nhau chỉ chừng ba bước chân, anh quay đầu nhìn cô, đã từng đau lòng hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, gặp lại nhau chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian, trong chiếc xe chật ních người, cô bình thản ngủ, đeo tai nghe, dựa vào cô gái kế bên, tất cả trong tầm tay với của anh.
Những người trước mặt di chuyển, anh nhích từng chút về phía trước, vươn tay, suýt nữa đã đụng vào cô, phát giác cô gái kế bên cô nhìn mình với ánh mắt kì quái, anh vờ như vô tình nắm vào thành ghế sau lưng cô.
Hi Vọng có chút giận dỗi, bực cô cứ mải miết ngủ. Anh rất muốn biết khi cô thình lình nhìn thấy anh thì sẽ có phản ứng gì, phải chăng cũng bang hoàng không thể bình tâm giống như anh, vì sao chỉ có mình anh suy nghĩ bay tán loạn. Anh rất giận, giận không thể đi đến véo vào mặt cô, điều mà anh đã từng làm nhiều lần trước đây.
Thế nhưng anh lại sợ cô sẽ tỉnh giấc, anh phải phản ứng thế nào với ánh mắt kinh ngạc của cô đây, xem nhau như người xa lạ đã lâu không gặp ư? Anh không làm được.
Anh cứ thế cúi đầu nhìn cô, cô vẫn ngủ say trong tay anh.
“Đinh”, xe tới bến, dòng người nườm nượp đi xuống, mãi đến khi phía sau có người vừa đẩy vừa hô, “Đi đi kìa.” Anh mới dịch tay, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của vợ đang đứng trong sân ga, có chút ngẩn ngơ.
Anh bắt đầu bước tới, đứng bất động tại cửa ra vào của xe lửa, nghiêng người lại cho người khác đi qua, anh quay đầu nhìn cô, cô vẫn ngủ ngon lành, anh sớm biết vậy rồi, cô vốn rất giỏi ngủ, cứ hễ muốn ngủ là ngủ li bì.
“Hi Vọng.” Vợ và con của anh đứng gọi ở cửa sân ga, anh bước xuống xe lửa, cầm chặt tay vợ mình.
“Đinh”, xe lửa lại lăn bánh đi xa không chút lưu luyến.
Triệu Thuỷ Quang nghe có người gọi tên “Hi Vọng”, chau mày tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn lối đi nhỏ trong xe lửa, hai người phụ nữ ngoài tứ tuần đang trò chuyện, một trong hai người lắc đầu thốt lên, “Hi vọng không nhiều lắm, hi vọng không nhiều lắm!”
Triệu Thuỷ Quang tự giễu bản thân, đây như phản xạ có điều kiện vậy.
Em họ Thần Thần thấy cô thức, liền sốt sắng nói, “Chị họ, nãy đi ngang ga Vô Tích có một anh chàng cực kì đẹp trai đứng kế bên chúng ta đó! Em với anh ta còn nhìn nhau nữa!”
Triệu Thuỷ Quang tiếc nuối, “Thế à, thật sao, sao em không chịu kêu chị dậy gì hết!”
Cô không hề biết, mấy phút đồng hồ trước đây có một người lòng đầy rối rắm đã nhìn cô thật lâu.
Đời người dài như thế, thế giới lại nhỏ như vậy, chúng ta luôn ngỡ sẽ không gặp nhau, em ở đây, còn anh lại ở nơi nào đó, không sao cả, bởi vì anh biết đây chính là duyên phận lớn nhất của chúng ta.
Vào ngày nào tháng nào năm nàođó, một người chồng anh tuấn phong độ hào hoa kiệt xuấtđi làm vềnhà,đổi giày, ôm lấyngười vợđang loay hoay trong bếp.Anh hôn vành tai của cô, “Buổi tối chúng ta ăn gìthế?“
Tay côđang bận bịu, tai đãđỏửng lên, “Vâng, ăn mì.“
Đôi môi mỏng của anh kề sát tai cô, “Bạn học Triệu ThuỷQuang.”
“Sao?” Hôhấp của côkhông ổnđịnh.
“Xin hỏi chúng ta tổng cộng cóbao nhiều ngàyăn mìnữa?” Anh rời khỏi cái cổtrắng nõn của cô, khoanh tay hỏi.
Đã một tuần lễ từ sau ngày kết hôn, cô xung phong trổ tài nấu nướng “cao siêu” lúc còn ở Canada, được thôi, anh không ngăn cản cô, thấy cô vợ bé nhỏ cần mẫn chịu khó như thế anh cũng rất mừng.
Tuy nhiên, tuy nhiên, suốt cảtuần nay anh chỉăn mì, ngàynào ngày nấy cũng mìvàrau, rất tốt, cực kỳtốt, anh sắp sửaănthịt người luôn rồi.
Côngước mắt, nhìn cặp lông mày nhướng cao của anh, thẳng thừng nói, “Hôm nay ăn mìÝ!“
Anh cầm cái xẻng trên tay cô, xoắn tay áo, đặc biệt trịnh trọng nói, “Ái phi, từnay vềsau hãyđể Trẫm nấu cơm!”
Thếlàtừđó, quyền sởhữu nhàbếpđãđược chính thức trao cho Đàm gia!
Kết hôn sáu năm, Triệu ThuỷQuang lâu lâu lại nổi hứng muốnăn mìÝ, hai người cùng ngồi trên ghếsofa vừaăn vừa xem phim.
Sáu nămđi qua, đã không còn tình cảm mãnh liệt sục sôinhưtrước, nhưng cóđôi lúcĐàm ThưMặc lại nhắcđến lầnđầu tiên Triệu ThuỷQuang trong bệnh viện e thẹn nói mình cònchưa trưởng thành, rồi côtức giậnđánh anh.
Sáu nămđi qua, còn nhiều hơn cảmột câu nói hiểu nhauđơn giản, cãi nhau ầmĩcũng làmột niềm hạnh phúc nho nhỏ.Anh mỗi ngàyđi làm vềsớm nấu sẵnđồăn, còn côthìmỗi tuầnngồiởsofa xếpđồ cho anh, lúc côvềnhàđã thấyđồăn nóng hôihổi, anh vừa mởngăn kéo ra vừa cười khi thấy mấyđôi vớcuộnthành hình nấm hương.
Sống trênđời này, mỗi ngày không biết cóbao nhiêunụcười vànước mắt, ởđây cóngười đang cười, ởkia lại cóngườiđang khóc.Cuộc sống quángắn ngủi, lại cóquánhiều người, đến rất nhanh rồi ra đi cũng rất vội vàng