Old school Easter eggs.
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325361

Bình chọn: 10.00/10/536 lượt.

úc này, cô gái xa lạ ngồi trước mặt cần lời an ủi của
cô sao, hay chỉ muốn có người nghe mình tâm sự? Khi bằng tuổi cô ấy, Lệ Dương
cũng có rất nhiều ước mơ, hoài bão. Mọi người đều nói, sở dĩ Bảo Anh hai mươi
hai tuổi đã nghiễm nhiên trở thành bác sỹ chính thức của Passion đều là dựa vào
ba mình, có lẽ cô ấy muốn chứng minh thực lực, muốn tất cả mọi người phải nhìn
cô bằng con mắt khác.

Lệ Dương
nhìn Lê Bảo Anh ngồi bên giường nước mắt ngắn dài bỗng thấy trong lòng có chút
cảm giác bi thương. Cùng là phụ nữ, dù chưa bao giờ vướng vào chuyện tình cảm
rối ren, cô vẫn có thể phần nào hiểu được tâm trạng của cô gái đang ngồi trước
mặt. Cô ấy chắc chắn đã phải trăn trở rất nhiều khi đứng giữa hai lựa chọn đi
hoặc ở. Nếu cứ ở lại, Bảo Anh sẽ chẳng bao giờ thoát ra khỏi cái bóng của ba
mình, cái bóng của Trịnh Sỹ Phong. Tuy chỉ mới nghe Bảo Anh nói vài câu, Lệ
Dương cũng có thể thấy được đây là một cô gái sống tự lập, không thích dựa dẫm
vào người khác, càng không muốn bị người ta khinh thường. Nhưng nếu cô ấy lựa
chọn ra đi, rất có thể cô sẽ mãi mất đi người đàn ông ưu tú này. Bốn năm đối
với cuộc đời một con người không phải là quá dài, nhưng nó lại đủ lâu để làm
phai nhạt một mối tình.

Người ta
vẫn thường nói, đàn ông quan trọng sự nghiệp, đàn bà quan trọng một mái ấm gia
đình hạnh phúc. Là phụ nữ ở bên ngoài không cần quá giỏi giang, chỉ cần biết
khéo tay vun vén cho tổ ấm của mình là được. Nhưng đó chỉ là quan niệm trước
kia, bây giờ thời đại đã đổi thay, nhân sinh quan cũng vì thế mà thay đổi. Phụ
nữ bây giờ đều muốn có sự nghiệp, vì họ cho rằng sự nghiệp ổn định cũng chính
là một cách để giữ cho gia đình bền vững.

Nhưng
không phải đàn ông nào cũng hiểu được điều đó. Một người đàn ông kiêu ngạo như
Trịnh Sỹ Phong, có lẽ sẽ chẳng bao giờ hiểu được.

Im lặng
một lúc, Lệ Dương mới khẽ thốt ra một câu. Cô không biết câu mình nói trong
hoàn cảnh này có phù hợp hay không, nhưng đó là những gì cô đang nghĩ.

“Tình yêu,
nếu nhất định phải dùng thời gian để chứng minh... thật sự rất lãng phí.”

Nói xong,
Lệ Dương xoay người bước ra khỏi cửa phòng. Đi được vài bước, cô nghe thấy bên
trong vọng ra tiếng khóc nức nở của Bảo Anh. Lệ Dương thầm thở dài, tâm trạng
bỗng chốc trở nên não nề. Tại sao vậy? Cô lẽ nào đang cảm thấy thương xót cho
chính tình địch của mình ư?



Sau
khi Lê Bảo Anh lên máy bay, Trịnh Sỹ Phong vẫn thường triền miên trong những
cơn say. Có hôm anh đến bệnh viện từ rất sớm, vừa mới bước xuống xe trên người
đã nồng nặc mùi cồn rượu. Trong lúc làm việc cũng rất hay mất tập trung, còn
suýt tiêm nhầm Chloramphenicol[1'> cho một bệnh nhi mới mấy ngày
tuổi, nếu không có một bác sỹ khác kịp thời phát hiện có lẽ đã nguy hiểm tới
tính mạng của đứa bé.

[1'> Chloramphenicol (Công thức hóa học: C 11 H 12 Cl 2 N 2 O 5 )
là một loại kháng sinh ức chế tổng hợp, thường được sử dụng trong việc điều trị
một số vi khuẩn nhiễm trùng.

Tất cả
những chuyện này, Lệ Dương đều nghe các bác sỹ cùng khoa bàn tán với nhau, còn
tranh nhau bày tỏ quan điểm. Có người nói: “Thật cảm động trước sự chung tình
của bác sỹ Phong”. Có người nhận xét: “Đàn ông như anh ấy thiếu gì phụ nữ vây
quanh, sao phải tự làm khổ bản thân như vậy?” Có người lại nghiêm khắc hơn:
“Làm một bác sỹ, không nên để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới việc điều trị cho
người bệnh...”.

Còn Lệ
Dương, cô không bao giờ tham gia vào những câu chuyện ấy. Trước đây vẫn cho
rằng Hoàng Quân thật yếu đuối, chỉ vì một cô gái mà suy sụp như vậy. Giờ đây cô
lại thấy nghi ngờ, không lẽ tình yêu có thể biến một người vốn rất đề cao
nguyên tắc cẩn trọng trong cuộc sống và công việc như bác sỹ Phong trở nên hồ
đồ đến thế.

Hôm sau,
khi Lệ Dương vô tình nhìn thấy Trịnh Sỹ Phong đang đứng trên hành lang lối vào
khoa Mắt, cô kiềm lòng không đặng mà bước tới hỏi thăm, vì nghe nói anh mới bị
kỷ luật về sai sót không thể chấp nhận được kia.

“Bác sỹ
Phong!” Lệ Dương khẽ gọi từ phía sau.

Trịnh Sỹ
Phong quay đầu lại, điều Lệ Dương không ngờ nhất là... anh vẫn nhớ tên cô.

“Lệ
Dương?” Trịnh Sỹ Phong nheo nheo mắt gọi tên cô.

Lệ Dương cười
đến không thấy cả Mặt Trời.

“Anh vẫn
còn nhớ em sao?”

“Tất nhiên
rồi. Bệnh viện này gặp được một bác sỹ Việt Nam rất hiếm.”

Thì ra
Trịnh Sỹ Phong nhớ cô không phải do Lệ Dương đã để lại cho anh ấn tượng ngay từ
lần đầu gặp. Lệ Dương có chút thất vọng, cô cười cười.

“Em làm
việc ở khoa Mắt ư?”

Lệ Dương
gật đầu:

“Vâng! Anh
qua đây có việc gì ạ?”

“Anh mới
được chuyển qua đây làm việc.”

Thì ra Lệ
Dương vẫn chưa cập nhật thông tin mới, Trịnh Sỹ Phong bị chuyển xuống khoa Gây
mê hồi sức công tác hai tháng. Đây chính là hình thức kỷ luật bệnh viện dành
cho sai phạm của anh. Nếu không phải Trịnh Sỹ Phong là một bác sỹ giỏi, lại có
quan hệ tốt với Trưởng khoa thì anh sớm đã bị đuổi khỏi Passion, có thể nói
hình phạt này đã là hết sức nhẹ nhàng.

Toà nhà B
của