
Gió bông
đùa trên mái tóc của anh. Gió không hiểu được lòng anh đang tê tái. Cô ấy thực sự
đã ra đi, đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới đầy tươi đẹp này. Hơn một năm rồi,
nhưng anh vẫn không thể chấp nhận một sự thật rằng mình đã mất cô mãi mãi.
Anh nhớ
lại phút giây hai người hạnh phúc bên nhau, cùng nghĩ về một gia đình đầm ấm
ngập tràn nụ cười trẻ thơ, nhớ lại những lúc cô trẻ con dụi đầu vào lòng anh để
được anh ôm và khẽ hôn nhẹ lên mái tóc, để rồi con tim anh lại rỉ máu, khóe mắt
anh lại không thôi trào ra những dòng lệ dài.
Hạnh phúc
ấy, cứ ngỡ đưa tay ra là có thể chạm vào. Thật không ngờ lại xa vời đến thế.
Sáng tháng
ba, hoa sưa phủ trắng khắp nẻo đường Hà Nội. Hoàng Quân lặng lẽ ngồi trên ghế
đá, đôi mắt anh buồn bã nhìn về nơi nào đó rất xa xăm. Đôi mắt đó kể từ sau một
tai nạn đã không còn biết đến sự tồn tại của ánh sáng nữa. Thật ra không phải
mắt anh không thể chữa được, mà căn bản anh không muốn chữa trị. Anh sợ, sợ
ngày ngày nhìn ngắm khung cảnh thân thuộc xung quanh nhưng lại không thể tìm
thấy bóng dáng của Ngọc Linh – người con gái mà anh rất đỗi yêu thương.
Khi mất đi
thị giác, các giác quan khác dường như trở nên nhạy bén hơn. Hoàng Quân mơ hồ
cảm nhận được một bóng người lặng lẽ tiến về phía mình, không hề hỏi lấy một
câu mà rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh.
Mặc dù đây
là ghế đá công viên, nhưng anh nhớ vào giờ này bình thường người đến đây rất
ít, không phải là ngay đến một ghế trống cũng không còn chứ?
Còn nữa,
khi người ta ngồi một mình thẫn thờ như thế, nghĩa là đang có những điều trong
lòng phải suy nghĩ. Không biết ai mà lại vô duyên như vậy?
Hoàng Quân
vội đưa ngón trỏ lên lau nước mắt, không để người bên cạnh nhìn ra sự yếu đuối
của bản thân. Anh quay mặt sang, đôi hàng lông mày khẽ nhíu lại, biểu thị ý rõ
ràng: Xin lỗi, nhưng chỗ này tôi ngồi
trước rồi, cô, dì, chú, bác, anh hay chị gì đó có thể ngồi chỗ khác được không?
Không có
tiếng cử động, người kia cũng biểu thị ý rõ ràng không muốn đứng dậy.
Sau mấy
giây chờ đợi, đến lúc Hoàng Quân mất kiên nhẫn và có ý định rời đi, anh mới
nghe một giọng nói êm dịu bên tai. Giọng thì rất dễ nghe, nhưng lại là từ một
người anh không hề có hứng thú khi gặp mặt.
Đơn giản
vì cô ta là một bác sỹ.
Đơn giản
vì cô ta lúc nào cũng chỉ lải nhải khuyên anh làm phẫu thuật.
“Là tôi
đây!”
Hoàng Quân
khẽ thở ra một tiếng. Anh không chỉ bái phục độ kiên nhẫn, còn bái phục cả độ
mặt dày của cô gái này. Đến ngay cả Hoàng Quân cũng không đếm nổi, anh đã bao
nhiêu lần nói rằng anh không muốn phẫu thuật, bảo cô ta từ nay về sau không cần
phải đến nữa. Trong số đó cũng có không ít lần anh nổi đoá, không thương tiếc
mắng thẳng vào mặt cô là phiền phức, nhiều chuyện. Vậy mà không hiểu sao cô ta
vẫn trơ ra như phỗng, không hề để ý đến một chút lời nói của anh.
Hoàng Quân
nheo mắt. Nếu đã nói không được, mắng cũng không có tác dụng, anh còn tốn nhiều
calo để bản thân bực tức làm gì nữa. Thôi chi bằng cứ kệ đi.
“Cô theo
tôi ra đây làm gì?” Câu này của Hoàng Quân chưa hẳn là câu hỏi, nó chỉ là hình
thức chứa đựng nội dung cần biểu đạt: Suốt
ngày theo tôi như thế, cô không cảm thấy chán à?
Quên chưa
nói, cô ta có một cái tên rất hay, nhưng nghe lại rất buồn: Lệ Dương.
Cái tên
này có nghĩa là, sống trên dương gian không ngày nào không rơi lệ.
Hoàng Quân
không tin.
Tên cô ta
nhất định phải đổi lại thành: Ung Thị - tức là cứ mỗi lần xuất hiện lại làm
người ta ngứa mắt.
Thực ra
Hoàng Quân không phải kiểu người hay gay gắt, đặc biệt lại là đối với phụ nữ.
Chỉ có điều, sau sự mất mát lớn về tình cảm, anh sống thu mình hơn và cũng rất
ghét bị làm phiền.
Lệ Dương
không để ý đến suy nghĩ này của Hoàng Quân. Nói một cách chính xác hơn là cô
không quan tâm. Mục đích của cô chỉ là làm thế nào để anh ta đồng ý phẫu thuật
phục hồi thị lực.
Cô nhoẻn
miệng cười, nói với giọng điệu mình là một bác sỹ rất có trách nhiệm:
“Tôi là
bác sỹ của anh, tất nhiên không thể để bệnh nhân của mình đi lại lung tung
được. Mắt anh không nhìn thấy, đường phố lại đông người, tôi không yên tâm.”
“Cô không
cần phải lo. Nơi này tôi đã qua lại cả trăm lần, đã thuộc như lòng bàn tay
rồi.” Hoàng Quân không định nói, nhưng anh nhận thấy im lặng còn khó chịu hơn.
Lệ Dương
quay sang nhìn anh, nụ cười vẫn không tắt trên môi:
“Nhà tôi,
tôi đã sống ở đó cả mấy chục năm, vậy mà khi nhắm mắt lại vẫn còn bị va vào
chân bàn nữa là…”
Hoàng Quân
nhắm hờ mắt:
“Hậu đậu
như thế, cô không thấy xấu hổ sao mà còn đi khắp nơi khoe khoang?”
“Nhắm mắt
lại tất nhiên là không thể nhìn thấy được rồi, sao anh có thể nói là hậu đậu
chứ.”
Cô ta
không tiếc việc hy sinh cho người khác nhìn ra nhược điểm của bản thân mà quảng
bá cho tầm quan trọng của đôi mắt.
Hoàng Quân
im lặng không nói gì, anh biết có nói cũng không lại. Nói mãi nói mãi kiểu gì
cũng dẫn dắt đ