
g được chọn, cô đến bao giờ mới
tìm được ba mình?
Cô cúi đầu
chào Viện phó Phùng, buồn bã quay mặt bước ra cửa.
“Khoan
đã.” Có tiếng gọi giật phía sau lưng làm chân cô khựng lại, không lẽ cô quên
cái gì. Không đúng, từ lúc vào đây cô còn chưa bỏ túi xách xuống khỏi người.
“Tôi có
thể cho cô một cơ hội.”
Lệ Dương
lắc lắc đầu thật mạnh, cô có nghe nhầm không?
“Thật chứ
ạ?” Cô mừng rỡ hỏi lại, ánh mắt ngập tràn sung sướng.
Viện phó
Phùng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu.
Cô muốn
hét lên với cả thế giới rằng: cuối cùng cô đã có thể vào Passion.
Thề có cái
bóng đèn, cô nguyện hy sinh mười năm tuổi thọ để cảm tạ ông trời đã dành cho cô
đặc ân này.
“Với một
điều kiện.”
Nụ cười
trên môi Lệ Dương lập tức cứng đơ lại. Cô đúng là quá ngây thơ, người ta đâu có
quen biết mình, hà cớ gì phải tốt với cô như vậy. Trên đời này chẳng có gì là
cho không.
“Điều
kiện? Là gì ạ?” Lệ Dương khẽ mấp máy môi.
“Cô thuyết
phục được một người đồng ý làm phẫu thuật, tôi sẽ nhận cô vào làm việc chính
thức.”
Nếu coi
đây là trò chơi, quả thật phần thưởng rất hấp dẫn. Muốn trở thành bác sỹ chính
thức của Passion, thông thường phải trải qua thời gian thử việc ít nhất sáu
tháng. Lệ Dương vô cùng vô cùng thắc mắc, trên thế giới này còn có người bị
bệnh phải đợi thuyết phục mới chịu chữa trị sao? Hơn nữa việc chữa hay không là
vấn đề của người ta, bệnh viện cần gì phải quan tâm như vậy?
“Cô thấy
sao?” Viện phó Phùng nhìn cô chờ đợi.
Lệ Dương
hơi ngập ngừng:
“Cháu có
thể hỏi... là người thế nào không ạ?”
“Là một
thanh niên, cậu ta bị tai nạn giao thông dẫn tới mất thị lực. Phẫu thuật hoàn
toàn có thể khôi phục lại thị giác, chỉ có điều cậu ta không chịu đồng ý.”
“Tại sao
ạ?”
“Bạn gái
cậu ta không may qua đời. Cậu ta vì chuyện này mà rất đau khổ, không muốn chữa
trị.”
Lệ Dương
có chút cảm động trước sự chung tình của anh ta.
“Gia đình
cậu ta đã nhờ tới sự giúp đỡ của bệnh viện, tiền bạc không thành vấn đề.”
Lệ Dương
khẽ nhếch môi cười nhạt. Nhà có nhiều tiền đến mấy, bác sỹ có giỏi đến mấy mà
bệnh nhân không đồng ý chữa trị thì cũng vứt.
Bố mẹ,
người thân cũng không thuyết phục được anh ta. Lời của một người xa lạ như cô
liệu có tác dụng sao?
Nhưng nhất
định cô phải làm thử. Đây là cơ hội duy nhất, cô không muốn chờ thêm năm năm để
nâng cao bảng điểm của mình nữa.
“Cháu đồng
ý ạ!” Lệ Dương nhìn thẳng vào mắt vị bác sỹ nói dứt khoát.
“Được rồi,
chờ tôi một chút.”
Viện phó
Phùng với vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi cho tay vào túi áo blouse rút
điện thoại ra và bấm một dãy số. Không biết là gọi cho ai. Lệ Dương chăm chú
nhìn vào những hình vẽ cơ thể người trên tường, không hề có ý muốn nghe cuộc
hội thoại.
Khoảng gần
hai mươi phút sau, có một phụ nữ mở cửa phòng bước vào. Người phụ nữ tuy không
còn trẻ nhưng vẫn rất cuốn hút, mái tóc uốn xoăn thả bồng bềnh, gương mặt chỉ
được phủ một lớp phấn nhẹ để che đi vẻ nhợt nhạt và mệt mỏi.
“Cậu tìm
cháu ạ?” Bà ta mở lời chào viện phó Phùng một cách rất lễ phép. Thật khó nhìn
ra quan hệ của hai người này lại là cậu cháu, chắc khi cháu oe oe chào đời, cậu
vẫn còn đang bú mẹ.
“Ừ.” Viện
phó Phùng nhạt giọng đáp lại. Ông đứng lên khỏi ghế, giới thiệu Lệ Dương với
người phụ nữ.
Bà ấy
chính là mẹ của Hoàng Quân. Khi nghe bà nói Hoàng Quân là một nhà thiết kế, Lệ
Dương tưởng tượng ra anh ta có dáng người gầy gầy, mái tóc nhuộm vàng hoe vuốt
ngược trên đỉnh đầu, bên tai nhất định có đeo một chiếc khuyên, còn tưởng tượng
ra cảnh anh ngồi tô tô vẽ vẽ rất chăm chú.
Nhưng khi
lần đầu gặp mặt, Lệ Dương đã rất bất ngờ. Anh cao nhưng không gầy, dáng người
rất đẹp, khuôn mặt vô cùng điển trai. Đôi lông mày đen sậm phủ xuống hàng mi
dài cong lên một nét vừa quyến rũ, vừa thong dong. Chiếc mũi cao thẳng vô cùng
cân xứng, nước da không quá sáng cũng không ngăm đen, mái tóc đen được cắt gọn
rất phù hợp với khuôn mặt, hoàn toàn không giống một chút gì so với tưởng tượng
của cô.
Anh ta
nhìn thế nào cũng không giống với những nhà thiết kế Lệ Dương thường thấy trên
truyền hình.
Tính khí
của anh ta còn làm cô thấy khủng hoảng hơn.
Gần hai
tuần sáng tối đến nhà anh ta, ngọt nhạt có, gay gắt có, làm bộ đáng thương cũng
có. Vậy mà anh ta không mảy may đến một câu, một chữ của cô.
Lệ Dương
thầm than, cô quay lại trường đăng ký học lên tiến sỹ có khi còn có cơ hội vào
được Passion hơn.
Nhưng cô
đã lựa chọn con đường này, cô buộc lòng phải đi hết nó. Dù nó có thể là đường
cụt, cô có thể sẽ phải quay trở về điểm xuất phát.
Lệ Dương
cứ trở mình liên tục trên giường. Cô bạn thân Hồng Liên nằm bên cạnh thật muốn
co chân đạp một phát cho cô lăn xuống đất.
“Cậu làm
cái gì vậy hả? Có để cho người khác ngủ không?” Hồng Liên gắt lên khe khẽ.
Lệ Dương
ngồi hẳn dậy tựa vào thành giư