
'' Để em!
Ba cáo tranh lấy cái búa, cậu thổi tay lấy may mắn rồi hét to '' Ồ Ô Ô Ô''. cái máy nhảy vọt 100 điểm.
- Ha ha nhóc giỏi quá!
Thấy sư tỷ cười hắn vui vui, lúc đầu chỉ thấy mặt cô phụng phịu tức giận thôi à...càng ngày ý chí cưa cô càng tăng....Tiểu Yên vẫn cười hồn nhiên đắn đo chọn phần quà....
Bọn họ vừa ăn kem, vừa ngắm người qua lại, Ba cáo ngượng ngùng hỏi một câu:
- Chị! Thấy em thế nào?
- Khác với lúc đầu chị gặp nhóc! Hôm nay chị bớt buồn là nhờ em đấy!
Ba cáo gãi đầu rồi hỏi lí nhí ; '' Em cũng được phải không?''
- Được gì! ( Cô vu vơ hỏi)
- Đối tượng để yêu ấy! ( Ôi nói đến đây là hắn thấy mình khá điên rồi)
- Ừ nếu có thể..
Cô quay mặt nhìn hắn, miệng cô lem luốc kem, lại còn chu mỏ gần mặt hắn, Ba cáo vẫn tự tin cười:
- Em hết ám ảnh rồi! Chị doạ gì đấy lêu lêu!
- Ặc sao hết nhanh zạ!
- Chả là....
Ba cáo hồi tưởng về quá trình gian nan mà hắn phải vượt qua, khốc liệt đẫm nước mắt...
- Đại ca! Bài một để hết sợ đây!
Tên đàn em đưa ra diệu kế, hắn tìm đâu ra cái bánh dâu tây hình môi khá là độc, rồi đổ cháo lên.
- Anh có ăn nó được không?
Ba cáo nuốt nước miếng, mắt trợn tròn mắt, cố không kinh tởm, mồ hôi trán chảy ra nhưng khi tên đàn em đeo cái bìa mặt hình mặt Tiểu Yên ra.
- Anh chị ấy đang nhìn nè! Cố lên!
Tên phó ca gõ đầu hắn vì ý tưởng ngu xuẩn, ai ngờ.....Ba cáo run tay đút thìa hỗn tạp vào miệng, rồi lẩm bẩm '' Em..sư tỷ, Tiểu Yên, yêu chị....yêu chị...''. Hắn vừa nhìn bức ảnh mặt cô vừa cố nuốt, bọn đàn em ồn ào '' Không tin nổi...tổng ca có thật đang trước mặt tao....là thật đấy thằng ngu...ồ...yêu có khác..'' Tên phó ca cao gầy lồi hai con mắt, rồi hắn xúc động '' Đúng là tình yêu...ôi đại ca vĩ đại quá''.
- Chuyện là như vậy đó!
- Ha ha kì tích thật! ( mặt cô nghệt ra)
Không thể tin rằng Ba cáo quyết tâm như vậy, Tiểu Yên cảm thấy bản thân không đúng khi tạo niềm tin cho hắn...Rồi Ba cáo lấy tay vuốt kem trên miệng cô đi, hành động này có phần làm cô hơi bối rối nên đẩy tay hắn ra, rồi lắp bắp'' Chị chưa đồng ý yêu nhóc đâu''.
- Em không sợ em chờ được!
Khuôn mặt của Ba cáo lúc này khá chững chạc, để ý mới thấy hắn cũng đẹp trai, da búng sữa, nếu là mấy cô nhóc đi học thì chẩng phải là mẫu bạn trai ưa thích sao '' đại ca, da trắng, đẹp trai,....cái cốt là cũng chung tình'', nhưng cô đâu ở ngưỡng tuổi đó nữa.Cô bây giờ nên cảm thấy vui vì có người theo đuổi...hay là cảm thấy bản thân thật ngu khi hứa như vậy với hắn....bắt đầu rắc rối rồi..
Ba cáo đưa cô về nhà, ở trước cổng biệt thự, hắn đút tay vào túi quần, vẫn chưa chịu đi.
- Còn chuyện gì sao?
- Ngày mai trời đẹp em sẽ đón chị đi chơi!
Cô chưa kịp từ chối thì cậu đã nhảy vào xe phóng đi, còn ra hiệu '' chị nhớ nha''. Tiểu Yên cũng phải bó tay.
- Tiểu thư đã về!
- Ừm! Chuẩn bị bữa tối cho cháu nhé!
- Vâng! À còn chuyện này, ngài luật sư muốn tìm tiểu thư mà không được gặp cô, ông ấy chuyển lời là cô phải kí văn bản di chúc thì ông ấy mới thực hiện bán các cổ phần, thay tên cô vào được.
- Cháu biết rồi! (cô mỉm cười )
Tiểu Yên thở dài, cô đi vào thư phòng của ba mình, nhìn ngắm những kỉ vật cũ của ông, ở bàn làm việc ông vẫn để ảnh cô lúc 4 tuổi có cả mẹ, còn bức ảnh chụp với ông lần đi du lịch canada. Kỉ vật còn đây, nhưng người chẳng còn, cô tiện tay mở ngăn bàn ra thì thấy một thứ. Một bức ảnh của một người phụ nũ trong trang phục trung hoa như những ca kĩ thời thượng hải, người phụ nữ đó rất xinh đẹp, đôi mắt hút ánh nhìn người khác, giống như dụ hoặc, đôi mắt này cô cảm thấy ấn tượng về nó khá rõ. Nhưng tại sao ngoài mẹ cô, ba lại còn quan tâm người này......đó là ai, trong tâm chí Tiểu Yên có phần rất quen thuộc người phụ nữ đó, như thể cô đã gặp bà ấy...Cô đứng lên cạnh tủ của ba...Cô mở cánh cửa tủ quần áo ra, lướt nhẹ tay qua từng âu phục, '' đúng rồi'' bộ âu phục màu xám tro này là cô đã may cho ba, lần đầu tiên thiết kế cho vị khách đặc biệt này, cô lôi nó ra nhìn ngắm, mắt bỗng đượm buồn '' ba! Con nhớ ba quá! Con nhớ cả mẹ! Con rất cô đơn''. Tiểu Yên thấy khá buồn, một cảm giác không người thân len lỏi, tay cô rờ qua túi áo thì thấy gì đó cộm lên.
Ra là điện thoại, có đến chục cuộc gọi nhỡ của đầu số ghi tên danh bạ là khẩn cấp.
Kì lạ thật '' sao lại khẩn cấp'', bỗng cô giật mình vì điện thoại lại rung lên, vẫn số đó, cô bấm nút nghe:
- Alo!
- Alo! Ai ạ?
Tiểu Yên hỏi đến lần thứ ba mà vẫn không thấy ai trả lời, khi cô định cúp máy thì giọng một người đàn ông có vẻ thảng thốt.
- Đây có phải số ngài....Vương Hoàng không?
- Đúng!
- Cô là ai? Ông ấy tôi cần gặp ngay.
- Ba tôi mất rồi! Tôi là con ông ấy!
Đầu dây kia không lên tiếng, rồi giọng người đó có phần nghẹn lại:
- Là cô Tiểu Yên phải không?
- Đúng!