
Chiếc xe bus chật cứng chỗ lăn bánh trên con đừơng mờ sương sớm. Lucy nhìn ra cửa sổ lơ mơ tưởng tượng về ngôi trường mới mà mình sẽ tới,
chắc là phải rất hoành tráng đúng với cái tên của nó-Bell Liberty.
23…24… 25…. Lucy lẩm nhẩm đếm.
Trạm thứ 25, xe dừng lại ở trạm gần trường cô nhóc theo đúng lời chỉ
dẫn của chú Khánh, Lucy nhanh nhẹn bước ra cửa, nhưng ngay lúc đó, cô bé thấy một thằng nhóc thản nhiên thọc tay vào túi của cô bạn đứng trước
nó. Vì có một bà cụ cũng vừa bước ra chắn phía sau nên tầm nhìn của mọi
người bị che khuất, không ai thấy được thằng nhóc này đang giở trò.
Nhưng thật xui xẻo cho nó là lưng bà cụ đã không che khuất tầm mắt Lucy. Nhanh như cắt cô bé lao lại nắm tay thằng nhóc giơ lên cao la to:
-CÓ MÓC TÚI…MỌI NGƯỜI CẨN THẬN..!
Và cảnh tượng tiếp theo, hàng trăm con mắt trên xe đổ dồn về phía kẻ
vừa la lên. Thằng nhóc cũng bất ngờ, tay vẫn còn cầm chặt cái bóp-tang
vật không thể chối cãi được. Sau vài giây sực tỉnh, nó vội vàng hất mạnh tay Lucy ra và lao nhanh xuống trạm, nhưng chiếc bóp nó mới lấy được đã bị Lucy giành mất. Tên này tức tối quay lại nhìn cô nhóc nghiến răng,
quát lớn với đôi mắt hằn học:
-Mẹ kiếp…con nhỏ phá đám dám xen vào chuyện của tao… Đợi đó… Tao sẽ cho mày biết tay!!!!
Rồi chạy biến…..
Cả xe bus ầm ĩ cả lên, những đôi mắt tò mò tiếp tục xoi vào Lucy và nạn nhân vừa nhận lại đồ có vẻ dò xét…
“Chậc ! Sáng sớm đã làm được chuyện công đức rồi, hi vọng hôm nay mọi thứ đều suôn sẽ!”. Lucy vui vẻ bước xuống trạm. Nhưng cô nhóc nào biết
“công đức” cô vừa làm sẽ gây ra cho cô một chuỗi rắc rối sau này…
Thoát nạn được cái xe bus chật cứng, cô nhóc vội vàng chạy ngay đi
tìm đường vào ngôi trường mới của mình. Học viện Bell Lyberty. Nhưng
loanh quanh mãi từ con đường này đến hết góc phố khác, Lucy vẫn không
thấy nó ở đâu. Mặc dù Bell Liberty là một học viện khá nổi tiếng, vì nó
dành chủ yếu cho du học sinh và những người thật đặc biệt theo học, và
mặc dù đã hỏi đường khá kĩ trước khi đi tìm, nhưng sau gần nửa tiếng
đồng hồ, cô bé lại quay về chỗ cũ… Vì một lí do rất đơn giản…
Cô nhóc bị mù phương hướng từ nhỏ….
Cộng thêm trí nhớ siêu tệ hại ….
Sau 30 phút tìm đường, Lucy tự khẳng định: Mình lạc thật rồi…
Mặt mũi bơ phờ, ngơ ngáo nhìn quanh quẩn một cách khổ sở, cô nhóc đã bắt đầu thấy lo lắng khi kim đồng hồ đã nhích đến con số 7…
“Renggg….”
Có tiếng chuông vang lên, Lucy giật mình quay sang, hóa ra nơi mà cô
nhóc tìm nãy giờ đang ở ngay sau lưng và chỉ cách Lucy có vài chục bước
chân mà thôi. Nhưng sau tiếng chuông quái quỷ đó thì cánh cổng sắt đã
đóng sập lại, còn Lucy thì đứng ngơ ngác, dở khóc dở cười. Ý thức được
việc xác định phương hướng tệ hại của mình cô nhóc đã cố gắng đi sớm hơn cả một tiếng đồng hồ, thế mà rốt cuộc vẫn bị trễ giờ, mà trễ ngay ngày
đầu tiên tới trường mới mới khổ chứ…Nhíu mày nhìn chiếc cổng sắt lạnh
lẽo, cao chót vót trước mặt như đang thách thức mình, Lucy hé một nụ
cười nửa miệng rồi quay ngoắt đi.
“Đi về sao ? Không ! ”
Hôm nay là buổi học đầu tiên của mình, cô nhóc còn cố gắng dậy thật
sớm để đi học, đời nào lại chịu bỏ về dễ dàng như vậy. Cổng đóng thì
trèo tường. Gì chứ cái trò này khi còn học ở trường cũ cô nhóc xài hoài. Không có một bức tường kiên cố nào có thể làm khó được một tên taczan
chuyên nghiệp như Lucy cả…
Đi được một đoạn thì cô cũng tìm thấy một nơi thích hợp, một khoảng
tường vắng và có một cành cây to từ trong trường xòe ra. Như một phản xạ có điều kiện. Cô nhóc nhảy phóc đu người leo lên thành tường một cách điệu nghệ. Bức tường này cũng khá cao. Chắc phải cỡ 5m chứ không chơi,
nhưng xui làm sao, ngay khi đã an tọa lên trên thành tường rồi cô lại bị trượt chân và lao thẳng xuống dưới. Lucy điếng người, không thể tưởng
tượng nổi sao lần này mình lại bất cẩn như thế, đúng là một sự sỉ nhục
lớn cho kẻ chuyên “trèo tường chui vách” như Lucy mà… Nhưng quan trong
hơn là lúc này cô đang rơi xuống đất… Không biết được dưới đó có những
gì. Nếu trường này trồng xương rồng quanh tường thì sẽ rất là vui….
“Bịch”…
Và Lucy đã rơi xuống. Cô nhóc nhắm chặt mắt sợ hãi, còn tưởng sẽ
được vào bệnh viện nghĩ ngơi vài ngày rồi thì có một điều làm cô giật
mình. Cô không rớt xuống đất mà đang nằm gọn trong vòng tay của một ai
đó…
Một ai đó…
Tim vẫn đập rộn ràng trong lồng ngực, Lucy mấp máy môi hơi run rồi
mở to đôi mắt chậm chạp ngước lên, nhưng có một điều làm Lucy còn phải
ngạc nhiên hơn nữa, trước mặt cô là một cậu bạn có gương mặt cực cool,
đôi mắt đen thẳm và mái tóc hơi dài đang bế mình. Khi phát hiện Lucy ngã từ trên tường cao xuống, cậu đã lao vội ra đỡ cô bé, dễ dàng như chụp
một con mèo con. Những tia nắng sớm phủ lên vai lấp lánh càng khiến cậu
trở nên rạng rỡ hơn…
Một hot boy, người cứu Lucy chắc chắn là một hot boy của trường, dựa
vào giác quan thứ sáu cực nhạy của mình, cô bé có thể khẳng định chắc
nịch như vậy. Cậu bạn đưa đôi mắt bìn